Tôi tưởng biệt thự của anh đã đủ lớn, không ngờ…
Một tuần sau, Thời Việt cuối cùng khỏi hẳn, tinh thần phấn chấn, một bữa ăn được ba bát cơm.
Để mừng cậu khỏi bệnh, đầu bếp đặc biệt làm bánh ngàn lớp trái cây nguyên đường, Thời Việt ăn đến cong cả mắt.
Ở đây nhiều ngày, người làm nhà họ Phó đã coi cậu như con cháu trong nhà. Thời Việt đẹp trai, miệng ngọt, được yêu quý vô cùng.
Mấy ngày bệnh, cậu sụt vài cân, các đầu bếp trong bếp múa dao xoèn xoẹt, quyết tâm bù lại cho cậu thật nhanh.
Thời Việt được cho ăn cả ngày, đến tối ăn no căng, đi qua đi lại trong phòng khách để tiêu cơm.
Phó Hành Chu ngồi trên sofa xử lý công việc, một lúc sau đặt tablet xuống, nhắm mắt thư giãn vì mỏi mắt do nhìn màn hình lâu.
Anh gọi Thời Việt đang định lên lầu: “Tối mai ở nhà cũ có tiệc gia đình, ông nội yêu cầu phải dẫn cậu đi cùng.”
Thời Việt chớp mắt. Trong sách có nhắc, từ thời cụ Phó nắm quyền, nhà họ Phó đã có quy định mở tiệc gia đình mỗi tháng một lần, tất cả con cháu dòng chính phải có mặt đầy đủ.
Thời Việt liên hôn với Phó Hành Chu chưa đầy tháng, đây là lần đầu cậu tham gia tiệc gia đình. Mỗi hành động của cậu đều đại diện cho ý muốn của Phó Hành Chu, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Phó săm soi.
Thời Việt chợt nhớ, hình như bác cả mình đã móc nối với một trưởng bối của Phó Hành Chu, kéo được không ít vốn cho công ty nhà họ Thời.
Ừm… thế này thì hơi khó xử
Cụ Phó có bốn người con, cha Phó Hành Chu là con cả, dưới có hai em trai và một cô con gái út cụ sinh muộn.
Nhà họ Phó đã sớm phân chia, mỗi nhánh giữ một vị trí trong tập đoàn Phó thị, nhưng ai cũng muốn tiến xa hơn, ngồi vào ghế cao nhất.
Đấu đá công khai lẫn bí mật bao năm, cuối cùng Phó Hành Chu lên nắm quyền. Các nhánh khác sao có thể cam tâm, quan hệ trong nhà căng như nước với lửa.
Nhà họ Thời đứng sau Thời Việt có mối quan hệ thân thiết với một nhánh khác ngoài nhánh lớn của nhà họ Phó, nhưng bản thân Thời Việt lại liên hôn với Phó Hành Chu, đại diện cho nhánh lớn. Vị trí của cậu, khỏi nói cũng biết, khó xử đến mức nào.
Dù vậy, cậu cũng không quá lo lắng, cứ đi một bước rồi tính một bước. Cụ Phó đích thân yêu cầu gặp cậu, chắc không phải cố ý gọi cậu đến để làm khó.
*
Thời Việt mặc bộ vest lịch sự do chú Kỷ chuẩn bị. Vốn dĩ da đã trắng, bộ vest xanh đen càng làm cậu thêm nổi bật, khí chất quý phái, như thiếu gia xuất thân từ danh gia vọng tộc.
Phó Hành Chu mặc vest cùng tông màu, đeo cà vạt đỏ sẫm, phối với khăn tay đỏ sẫm trên ngực Thời Việt, thoạt nhìn như đồ đôi.
Chỉ cần nhìn là biết ý tưởng của chú Kỷ. Phó Hành Chu lên xe mới nhận ra, nhưng đổi lại thì không kịp, còn Thời Việt thì hoàn toàn không để ý.
Cậu dồn hết tâm trí vào bữa tiệc gia đình sắp tới.
Bảo không căng thẳng là nói dối. Hôn sự giữa cậu và Phó Hành Chu bắt đầu từ một tờ thỏa thuận, lại là nhà họ Thời chủ động bám víu. Xuất hiện ở tiệc gia đình nhà họ Phó, cậu khó tránh khỏi cảm giác thiếu tự tin.
Nhà cũ nhà họ Phó nằm xa trung tâm thành phố, tọa lạc ở lưng chừng một ngọn núi. Sau khi phân chia, chỉ có cụ Phó thường xuyên ở đây.
Xe qua cổng ở lưng chừng núi, chạy thêm hai phút mới thấy bóng dáng tòa nhà chính. Sân trước đã đậu vài chiếc xe, có người đến trước họ.
Dịp này chú Kỷ không thể tham gia, chỉ có Thời Việt và Phó Hành Chu xuống xe.
Sàn nhà cũ không phù hợp cho xe lăn tự di chuyển, quá gập ghềnh, chỉ có thể nhờ người đẩy.
Phó Hành Chu không để lộ biểu cảm gì khác lạ.
“Vậy nhờ cậu đẩy tôi vào.”
Anh nói với Thời Việt.
Không nghe trả lời ngay, Phó Hành Chu nghiêng đầu, thấy đôi mắt Thời Việt đảo loạn, ánh nhìn lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Phục hồi tinh thần, nghe giọng Phó Hành Chu, Thời Việt giấu đi biểu cảm, ngoan ngoãn đứng sau xe lăn.
Nói ra thì đây là lần đầu cậu đẩy xe lăn cho người khác, mà người đó lại là Phó Hành Chu.
Thời Việt đặt tay lên tay nắm, đẩy đều đặn, rồi mới lí nhí giải thích vì sao mình thất thần: “Nhà cũ nhà anh lớn quá. Tôi tưởng biệt thự của anh đã to rồi, không ngờ chưa bằng nửa nhà cũ.”
Nhà cũ nhà họ Phó xây trong núi, cả nửa ngọn núi là địa bàn nhà họ Phó. Biệt thự của Phó Hành Chu nằm trong thành phố, làm sao sánh được với nơi rộng rãi trong núi.
Thời Việt hiểu đạo lý này, chỉ buột miệng nói vậy thôi.
Phó Hành Chu cúi đầu nghĩ gì đó, định nói thì cửa chính tòa nhà bất ngờ mở ra, quản gia nhà cũ bước lên đón.
“Đại thiếu gia đến rồi, mọi người đã đến một lúc, chỉ còn thiếu ngài.”
Phó Hành Chu đành nuốt lời, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Thời Việt, ra hiệu cậu đứng cạnh mình.
Quản gia nhà cũ tự tay đẩy Phó Hành Chu vào, thái độ cung kính. Thời Việt lén quan sát, nhưng không nhìn ra manh mối gì.
Phó thị do cụ Phó một tay gây dựng, giờ dù không quản lý tập đoàn, cụ vẫn nắm trong tay lượng cổ phần lớn.
Mấy nhánh nhà họ Phó tranh đấu để giành ghế tổng giám đốc Phó thị, chẳng phải vì muốn khi cụ Phó về già, được chia nhiều cổ phần hơn sao?
Vị quản gia thân tín của cụ Phó chắc chắn là đối tượng các nhánh ra sức lấy lòng. Ông ta nghiêng về nhánh nào, nhánh đó sẽ có thêm cơ hội thể hiện trước cụ Phó.
Đầu óc Thời Việt xoay chuyển nhanh, đột nhiên lòng bàn tay ấm lên, bước chân cậu khựng lại không ai nhận ra.
Ngẩng đầu, hóa ra họ đã vào tòa nhà chính.
Sắp vào phòng ăn, đúng lúc này Phó Hành Chu đưa tay nắm lấy tay cậu.
Mười ngón đan chặt.
Thời Việt cảm giác như có dòng điện tê dại chạy khắp người.
“Ông nội, đây là Thời Việt.”
Phó Hành Chu mở lời, nở nụ cười nhạt, chào hỏi cụ ông ngồi ở chủ vị. Thời Việt nhanh chóng hiểu ý, Phó Hành Chu muốn diễn kịch trước mặt mọi người, cậu siết chặt tay đáp lại, nở nụ cười rạng rỡ: “Cháu chào ông nội Phó.”
Mọi người trong phòng đều hướng mắt về cậu, có thiện ý, có chế giễu, có cười cợt…
Thời Việt kín đáo quan sát một vòng, ghi nhớ hết mọi ánh nhìn.
Cụ ông ở chủ vị nhìn hai người, ánh mắt dừng trên đôi tay đan chặt vài giây rồi rời đi, không rõ là hài lòng hay không.
Quản gia ghé tai cụ Phó nói gì đó, cụ nhướng mí mắt, mặt không cảm xúc, nhàn nhạt lên tiếng: “Ngồi đi.”
Quản gia đẩy Phó Hành Chu đến một chỗ trống, ghế ở đó đã được dời đi. Thời Việt ngồi cạnh anh.
Họ đến muộn nhất, người nhà họ Phó đã ngồi sẵn, giờ đều nhìn chằm chằm hành động của cả hai. Thời Việt cúi đầu, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Cảm giác như khỉ bị nhốt trong vườn thú cho người xem.
Nhưng ánh mắt đổ dồn vào Phó Hành Chu còn nhiều hơn, vậy mà anh vẫn điềm tĩnh, dù ngồi xe lăn, khí thế không hề thua kém ai.
Thời Việt ngồi vững, ngẩng đầu, bất ngờ chạm mắt một phụ nữ xinh đẹp, thời thượng đối diện. Cô nở nụ cười thân thiện.
Thời Việt ngẩn ra, rồi lịch sự cười đáp lại.
Người này trông lớn hơn Phó Hành Chu, chắc là con gái út của cụ Phó, cô út của Phó Hành Chu.
Tiệc gia đình nhà họ Phó ngay cả chỗ ngồi cũng được sắp xếp nghiêm ngặt. Bên trái chủ vị là nhánh hai, gồm nhị thúc, nhị thẩm của Phó Hành Chu và con trai duy nhất của họ, Phó Hành Chu và Thời Việt ngồi sau nhánh hai. Bên phải chủ vị là nhánh ba, theo thứ tự là tam thúc, một cô gái trạc tuổi Thời Việt, rồi đến cô út của Phó Hành Chu.
Mọi người đã đến đủ, nhưng cụ Phó chưa nói khai tiệc, không ai dám động đũa.
Thời Việt thấy bầu không khí thật ngột ngạt.
Dù biết là tiệc gia đình, không biết còn tưởng lãnh đạo mời cơm.
Cụ Phó ở chủ vị mặc áo Tàu, cổ tay quấn chuỗi hạt Phật, chậm rãi để quản gia hầu lau tay.
Rồi bất ngờ hỏi Phó Hành Chu: “Tiểu Tuần sao không đến?”
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía anh.
Phó Hành Chu nở nụ cười nhạt, đáp: “Thưa ông, Tiểu Tuần đang bận rộn học hành, không sắp xếp được thời gian.”
cụ Phó nghe xong, không rõ có tin hay không, mắt khép hờ, nói: “Ừ, vậy bảo nó học hành cho tốt, chuyện về nước không vội.”
Lời vừa dứt, Thời Việt cảm nhận được cơ thể Phó Hành Chu bên cạnh thoáng thả lỏng, như vừa nhận được tin gì đó khiến anh yên tâm.
“Vâng, thưa ông, cháu sẽ nói lại với Phó Tuần.”
Người em họ của Phó Hành Chu nâng cốc nước uống một ngụm lớn, kết quả bị sặc, ho khù khụ.
Hử?
Thời Việt bị thu hút sự chú ý.
“Khụ, khụ khụ, xin lỗi ông, cháu uống vội quá.”
Phó Triều Húc liên tục xin lỗi.
Mẹ Phó Triều Húc xót xa vỗ lưng con: “Con trai, làm gì mà hấp tấp thế, cẩn thận chút.”
Cụ Phó không quan tâm chuyện anh ta uống nước bị sặc, mà đổi giọng, hỏi về công việc ở tập đoàn: “Tháng trước họp công ty, không thấy tên cháu tham gia, cháu đã đi đâu?”
Chú hai Phó vội giải thích cho con trai: “Triều Húc hôm trước tiệc tùng uống nhiều, hôm sau mới lỡ buổi họp, không cố ý.”
Nói xong còn làm bộ nghiêm khắc, mắng Phó Triều Húc: “Hồi đó bố dặn thế nào, bảo con uống ít kẻo hỏng việc, con coi lời bố như gió thoảng qua à!”
Phó Triều Húc bị bố mắng trước bao người, mặt mũi không giữ được, cúi đầu lí nhí: “Con biết rồi, biết rồi, chẳng phải con vì hợp đồng sao…”
Chú hai Phó càng tỏ ra giận: “Còn dám cãi!”
“Thôi.” Cụ Phó gõ chuỗi hạt Phật xuống bàn hai cái, vẻ mặt không vui, “Mắng con thì về nhà đóng cửa mà mắng, ầm ĩ trước mọi người ra thể thống gì.”
Nhánh hai nhà họ Phó thấy cụ không vui, mới im lặng.
Thời Việt ngồi im như người tàng hình, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chú hai Phó muốn dạy con sao không dạy sớm, diễn kịch ở tiệc gia đình làm gì? Không ai nói cho ông ta biết diễn xuất của ông ta tệ lắm à?
Nói là nổi giận, nhưng trong mắt chẳng có chút tức giận nào, chỉ qua loa ứng phó cụ Phó.
Chắc chắn ngay cả cụ Phó cũng không lừa được.
Nhánh ba thì kín tiếng hơn. Vợ chú ba Phó mất sớm, ông không tái hôn, chỉ có một cô con gái, nghe nói rất cưng chiều.
“Thanh Việt gần đây học hành thế nào?”
Phó Thanh Việt, con gái chú ba, lập tức đáp, giọng lạnh nhạt: “Thưa ông, cháu ổn cả, kỳ trước cháu đứng đầu khối, được học bổng.”
Cụ Phó nghe vậy mới hài lòng gật đầu: “Tốt, lát nữa bảo quản gia đưa cháu một cái thẻ, trong đó có hai mươi triệu, xem như ông thưởng, muốn mua gì thì tự mua.”
Phó Thanh Việt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng nghe đến hai mươi triệu thì nhướn mày: “Cảm ơn ông.”
Chú ba Phó lại từ chối: “Không cần đâu bố, Thanh Việt là con gái, cầm nhiều tiền thế làm gì, nó cũng chẳng biết tiêu đâu.”
Cụ Phó liếc ông, nhưng nói với Phó Thanh Việt: “Ông cho thì cháu cứ nhận, đừng nghe bố cháu.”
Phó Thanh Việt dường như quen với việc bố mình bất đồng ý kiến, không bất ngờ hay phản đối, chỉ nói với cụ Phó: “Vâng, cháu nghe ông.”