Pháo Hôi Liên Hôn Cua Được Đại Lão Tàn Tật [Xuyên Thư]

Chương 1: Thỏa thuận

Trước Sau

break

Tám giờ sáng, ánh nắng dịu dàng, căn biệt thự vẫn chìm trong tĩnh lặng cho đến khi tiếng bước chân vội vã của một thanh niên hối hả lao xuống cầu thang.

Sự tĩnh lặng bị phá vỡ.

Người làm bắt đầu bận rộn, sắp xếp bàn ăn, dọn dẹp vệ sinh, cắm hoa trang trí...

Trong phòng ăn, một quản gia già mặc đồng phục, tóc hoa râm chải chuốt gọn gàng, thấy bóng dáng thiếu niên, ông liền nở nụ cười, cung kính nhưng không thiếu sự thân thiện: “Chào buổi sáng, cậu Thời.”

Thời Việt cười, vẫy tay: “Chào chú Kỷ. Hôm qua cháu chơi game thâu đêm, không dậy muộn chứ ạ?”

Quản gia Kỷ vừa ra hiệu cho người làm dọn bữa sáng, vừa nói: “Không muộn, nhà bếp cũng vừa chuẩn bị xong. Nếu cậu Thời không dậy được, giờ ăn sáng có thể lùi lại.”

Thời Việt tùy ý kéo ghế ngồi xuống, cậu ngáp một cái, khi nghe nói vậy, không biết cậu đang nghĩ gì, sau đó cậu liếc nhìn lên tầng hai.

Tầng hai vẫn yên tĩnh như thường lệ, tất cả cửa phòng đều đóng, hành lang không có người làm dọn dẹp.

Quản gia Kỷ đứng tại chỗ, nét mặt không chút thay đổi.

Thời Việt lắc đầu: “Không cần đâu chú Kỷ, cứ tám giờ là được. Sau này cháu sẽ chú ý giờ giấc.”

Quản gia Kỷ không nói thêm, nhìn thanh niên dùng bữa, sau đó đưa khăn ấm để cậu lau tay.

Thời Việt tỏ ra bình thản, thuần thục hoàn thành loạt quy trình sau bữa ăn. Nhưng trong lòng thầm cảm thán, quy tắc nhà hào môn đúng là nhiều.

Nhìn bữa sáng tinh xảo trị giá năm con số, cậu lại nghĩ, quy tắc nhiều thì nhiều, ai bảo nhà người ta tiền cũng nhiều chứ.

Người ta không vì năm đấu gạo mà cúi đầu, nhưng năm trăm đấu thì được.

Ăn xong, Thời Việt giả vờ vô tình hỏi: “Phó tổng ăn sáng chưa ạ?”

Quản gia Kỷ khựng lại, đáp: “Ông chủ đã dùng bữa trên tầng hai.”

Thời Việt gật đầu, không hỏi thêm.

Sống ở đây ba bốn ngày, cậu đã quen.

Biệt thự rộng lớn lạnh lẽo, chủ nhân tàn tật, đám người làm nơm nớp lo sợ.

Nếu Thời Việt là nguyên chủ, chắc cũng tìm mọi cách trốn chạy.

Tiếc là —

Cậu không phải nguyên chủ.

Nguyên chủ, kẻ xui xẻo đó, đã chết đuối trong lần đầu phản kháng để bỏ trốn.

Trong cơ thể này tỉnh lại là một linh hồn từ thế giới khác, trùng tên trùng họ, giống hệt nguyên chủ.

Ăn xong chẳng có việc gì, Thời Việt nằm dài trên sofa da thật giá bảy con số, lướt điện thoại, đột nhiên lớn tiếng: “Chú Kỷ, lát nữa cháu ra ngoài gặp bạn, trưa không cần chuẩn bị cơm cho cháu!”

Quản gia nghe tiếng bước tới, vẫn giữ nụ cười cung kính hoàn hảo: “Vâng, cậu Thời. Tài khoản của cậu đã được chuyển một khoản tiền, sau này mỗi tháng sẽ có một khoản chuyển vào. Theo điều khoản thỏa thuận, trong thời gian kết hôn với ông chủ, mọi chi phí của cậu đều do nhà họ Phó chi trả.”

Thời Việt xoay điện thoại, nhớ ra hình như có thỏa thuận này, cậu gật đầu: “Được, phiền chú Kỷ thay cháu cảm ơn Phó tổng.”

Hoàn toàn không có ý định tự mình đi cảm ơn.

Quản gia cười đáp ứng.

Thời Việt ra ngoài sớm hơn giờ hẹn với bạn một tiếng. Không còn cách nào khác, biệt thự nhà họ Phó ở ngoại ô, muốn vào trung tâm thành phố là cả một đoạn đường dài.

Nhưng quản gia đã chu đáo chuẩn bị xe cho cậu.

Một tài xế mặc đồ đen đứng cạnh chiếc xe sang biển số toàn số 8, thấy Thời Việt bước ra, anh ta đưa tay mở cửa xe, cung kính mời cậu lên.

Thời Việt khựng lại, cậu hơi choáng ngợp trước đãi ngộ này. Lên xe, cậu tò mò sờ đông sờ tây.

"Chà, nội thất xe sang hóa ra là thế này à."

Sờ chán chê, cậu chợt nhớ lời quản gia trước khi đi, lấy điện thoại ra xem. Nhìn dãy số 0 trong số dư tài khoản, cậu không kìm được, lăn một vòng trong khoang sau rộng rãi, từ đầu ghế này sang đầu kia.

Điều kiện thế này, nguyên chủ sao còn muốn trốn? Không như cậu, cậu tuyệt đối không chạy!

Chuông điện thoại reo lên, Thời Việt thấy tài xế phía trước mắt không liếc ngang, ngượng ngùng ho khan, sau đó bắt máy.

“Alo?”

Đầu bên kia là một giọng nam đang rất gấp gáp: “Aaaa Thời Việt cứu mạng! Bài nhóm tối nay phải nộp, tui vẫn còn một nửa bài chưa làm xong!”

Thời Việt cười nhạo: “Cậu đã làm gì từ sớm?”

Gã kia kêu ca: “Đâu phải ai cũng biến thái như cậu, lúc nào cũng làm bài đầu tiên, còn xong trong hai ngày. Đại thần, tui lạy cậu, cầu cứu!”

Thời Việt bị chọc cười: “Thôi được, mang máy tính theo, lát tôi xem giúp.”

Đầu bên kia reo hò: “Anh em tốt! Tôi mời cậu ăn! Ăn một bữa thật lớn!”

Còn đâu dáng vẻ hấp hối ban đầu.

Thời Việt đi rồi, quản gia bước lên tầng hai, nơi người khác không được phép vào.

Cửa phòng sách được gõ, đẩy ra, sau chiếc bàn lớn là một người đàn ông tuấn tú.

Nửa thân dưới của anh bị bàn che khuất, nhưng vẫn thấy anh ngồi xe lăn, chân đắp một tấm chăn len. Dù là mùa hè, anh vẫn mặc áo dài quần dài.

Nghe tiếng động, Phó Hành Chu lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn.

Lúc này, quản gia không còn cung kính xa cách như trước mặt Thời Việt, mà như một trưởng bối bình thường, cười nói chuyện nhà: “Cậu Thời lần đầu ra ngoài kể từ khi đến biệt thự nhà họ Phó đấy.”

Phó Hành Chu nghe xong, nghiêng người nhìn qua cửa sổ lớn, đúng lúc thấy Thời Việt lên xe.

Thanh niên dáng thon dài, mặc bộ đồ thể thao đơn giản, cánh tay và cẳng chân lộ ra trắng đến phát sáng. Khi cúi người chui vào xe, để lộ đoạn eo thon, rồi bị cánh cửa khép kín che khuất.

Phó Hành Chu thu tầm mắt, phản ứng nhạt nhẽo: “Cậu ấy không làm loạn nữa sao?”

Quản gia cười lắc đầu: “Có lẽ lúc đầu bị dọa, nên mới... xảy ra chuyện rơi xuống nước. Giờ chắc nghĩ thông rồi, không làm loạn nữa, trông cũng hiểu chuyện hơn nhiều.”

Quản gia cẩn thận tránh từ “chạy”, “nhảy”, chỉ nói “rơi xuống nước”, không nhắc nửa chữ rằng Thời Việt từng muốn trốn.

Từ khi gặp chuyện, Phó Hành Chu không cấm người khác bàn về chân mình, nhưng chú Kỷ tự nguyện để ý cảm xúc của anh, anh cũng phối hợp như không nghe ra.

Chú Kỷ nói tiếp: “Cậu Thời hôm nay lại hỏi về ngài, thật sự không gặp cậu ấy sao? Tôi thấy đứa trẻ này rất tốt.”

Phó Hành Chu không tỏ thái độ.

Chú Kỷ không được đáp cũng chẳng thất vọng, chỉ cười híp mắt nhìn anh.

Phó Hành Chu bị nhìn đến không làm việc nổi, bất đắc dĩ nói: “Cứ để tự nhiên, vốn dĩ chúng tôi không cần gặp. Dù sao một năm nữa cũng ly hôn.”

Chú Kỷ định nói gì thêm, Phó Hành Chu đã cứng nhắc đổi chủ đề: “Tiểu Tuần ở nước ngoài thế nào?”

Nhắc đến Phó Tuần, chú Kỷ không bám lấy chủ đề trước, thuận theo kể về tình hình gần đây của Phó Tuần.

“Cậu chủ từ lần về trước cứ đòi quay lại. Sau khi ngài mắng một trận, cậu ấy mới chịu yên ở trường. Giờ đang cố học, muốn tốt nghiệp sớm để về nước.”

Phó Hành Chu cúi nhìn chân mình, ánh mắt u ám, hồi lâu mới nói: “Bảo bên đó kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Với tình hình nhà họ Phó hiện tại, cậu ấy về chưa chắc là điều tốt.”

Nhắc đến nhà họ Phó, không khí bỗng chùng xuống, nụ cười trên mặt chú Kỷ cũng không giữ nổi.

Phó Hành Chu cúi mắt, tay đặt trên chân đột nhiên bóp mạnh một mẩu thịt, nhưng chẳng cảm nhận được chút đau nào.

Cuối cùng, chú Kỷ thở dài.

“Vâng, thưa ông chủ.”

Có tài xế đưa, Thời Việt đến sớm hơn dự kiến. Cậu đi dạo một vòng khu thương mại, mới thấy Lê Nhuận Ninh đến muộn.

Người chưa tới, tiếng đã vang, cậu ta đi từ xa hét lên: “Thời — Việt —”

Thời Việt nhìn theo tiếng gọi.

Một gương mặt thanh tú đáng yêu hiện ra.

Nhưng gương mặt đáng yêu ấy vừa mở miệng: “Ba Thời! Mau cứu tôi, không nộp bài nhóm, cả nhóm sẽ giết tôi!”

Tính cách Lê Nhuận Ninh hoàn toàn trái ngược với tên và ngoại hình. Nghe nói lúc đặt tên, gia đình muốn cậu ta ấm áp, tĩnh lặng, nhưng càng lớn, tính cách cậu ta càng bạo, mặt thì ngoan ngoãn, mở miệng là vỡ mộng.

Lê Nhuận Ninh cao 1m77, đứng trước Thời Việt 1m8 mấy trông thật nhỏ nhắn. Khi nói chuyện, cả người gần như dán vào người Thời Việt.

“Trời ơi Thời Việt, thấy cậu bình an tôi yên tâm rồi. Ông bác của cậu sao lại nhẫn tâm đẩy cậu vào hang sói của nhà họ Phó, cậu mà có bề gì, tôi...”

Thời Việt kéo Lê Nhuận Ninh ra, thấy ánh mắt tò mò của người qua đường chẳng giảm, vội kéo cậu ta vào một tiệm trà sữa.

“Nhờ cậu giữ hình tượng chút được không? Tôi không muốn ngày mai lên hot search với tag yêu đồng tính khoe ân ái đâu,” Thời Việt nghiến răng bên tai cậu ta.

Lê Nhuận Ninh vuốt tóc: “Ờ ờ, được được.”

Vào tiệm trà sữa, hai người tìm một góc vắng ngồi xuống. Lê Nhuận Ninh gọi cho Thời Việt một ly trà sữa nguyên đường viên khoai, còn mình gọi nguyên đường thêm cả đống topping.

Thời Việt nhìn hai ly trà sữa được mang lên, ngập ngừng, nuốt lại câu “cậu uống cháo à”.

Lê Nhuận Ninh húp ly “trà sữa cháo” xa hoa, mở máy tính đẩy tới trước mặt Thời Việt: “Chỗ này tôi bí, cậu xem giúp tôi đi.”

Cậu ta và Thời Việt học cùng khóa, cùng ngành nghệ thuật, nhưng Thời Việt là học bá, còn cậu ta chỉ là kẻ lười biếng qua ngày.

Thời Việt giúp cậu ta sắp xếp lại ý tưởng, giám sát cậu ta hoàn thành phần còn lại, rồi đóng gói gửi cho trưởng nhóm.

“Xong rồi! Kỳ nghỉ hè vui vẻ bắt đầu!” Lê Nhuận Ninh nộp bài xong, cả người sảng khoái, hào hứng mời Thời Việt, “đi! Tôi mời cậu ăn! Tới một nhà hàng siêu ngon, vừa mới mở!”

Lê Nhuận Ninh xuất thân giàu có, trên có anh trai thừa kế gia nghiệp, cậu ta yên tâm làm nhị thế tổ ăn chơi. Ở Hải Thành, luận tài năng có thể thua, nhưng ăn uống vui chơi thì không ai qua được Lê Nhuận Ninh.

Lê Nhuận Ninh có tài xế riêng, trước đây thường kéo Thời Việt đi xe nhà, nhưng lần này Thời Việt do dự.

Lê Nhuận Ninh khó hiểu: “Sao thế?”

Thời Việt sờ mũi, hơi ngượng: “Lần này tôi cũng có tài xế, vừa quên mất.”

“Tài xế? Nhà họ Phó à?” Lê Nhuận Ninh tròn mắt.

Thời Việt gật đầu.

Cũng không trách Lê Nhuận Ninh ngạc nhiên. Nhà họ Phó là gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn ở Hải Thành. Người đứng đầu hiện tại, Phó Hành Chu, nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách khó lường, đàn áp nhị phòng, tam phòng nhà họ Phó đến không còn đất sống, từ đó mang tiếng lạnh lùng vô tình.

Nhưng kể từ tai nạn xe nửa năm trước khiến hai chân tàn tật, Phó Hành Chu dường như im hơi lặng tiếng. Nhị phòng, tam phòng rục rịch hành động trong tập đoàn. Tin đồn nói Phó Hành Chu vì bệnh tật mà tính tình thất thường, hiếm khi ra ngoài, càng thêm bí ẩn trước mắt người đời.

Vì thế, khi tin liên hôn giữa nhà họ Thời và nhà họ Phó truyền ra, ai cũng chờ xem trò cười. Ai ngờ Thời Việt không những bình an vô sự, nghe nói còn sống rất tốt ở biệt thự nhà họ Phó.

Lê Nhuận Ninh trong đầu thoáng hiện trăm kịch bản thương chiến, lo lắng hỏi: “Phó Hành Chu không phải đang giám sát cậu chứ?”

Thời Việt đang nghịch điện thoại khựng lại, ngạc nhiên nhìn Lê Nhuận Ninh, rồi thật sự nheo mắt suy nghĩ.

“Tôi nghĩ chắc không phải, có lẽ anh ấy chỉ đơn giản là tốt bụng, thấy tôi đi lại bất tiện thôi?”

Lê Nhuận Ninh lộ vẻ mặt “cậu bị cửa kẹp đầu à, đó là Phó Hành Chu đấy”.

Thời Việt cúi mắt.

Dù chưa gặp mặt, cậu biết Phó Hành Chu không phải kiểu người như lời đồn. Bởi còn ai hiểu thế giới này hơn cậu chứ?

Một thế giới —— hình thành từ một cuốn tiểu thuyết.

Cuối cùng, Thời Việt vẫn lên xe của nhà Lê Nhuận Ninh. Cậu nhắn tin cho tài xế, anh ta nói mặc dù Phó tổng dặn theo cậu cả ngày, nhưng anh ta có thể đi sau xe nhà họ Lê, đảm bảo khi cần sẽ xuất hiện ngay.

Thời Việt gửi biển số xe nhà họ Lê cho tài xế, sau đó khóa màn hình, cậu vô thức xoay điện thoại hai vòng.

Lê Nhuận Ninh bên cạnh líu lo gì đó, Thời Việt không nghe vào chữ nào.

Cậu hiếm hoi nhớ về cuộc sống trước khi xuyên sách.

Trước khi xuyên, Thời Việt cũng là sinh viên, học nghệ thuật, nhưng lớn lên ở cô nhi viện, không gia đình, cũng chẳng có bạn bè.

Từ nhỏ đến lớn luôn một mình. Người khác thấy cậu cô đơn đáng thương, nhưng bản thân Thời Việt không nghĩ vậy. Dường như là cậu bẩm sinh đã thiếu một dây thần kinh, gần như không khao khát tình cảm.

Dù đang đi trên đường bị xe tông vô cớ, trước khi chết, ý thức cuối cùng vẫn là bình tĩnh nghĩ xem số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình có chuyển được cho viện trưởng của cô nhi viện hay không.

Nhưng khi mở mắt ra, cậu đã xuyên vào Thời Việt chết đuối này.

Một đống ký ức hỗn loạn ùa vào đầu, qua ký ức của nguyên chủ, Thời Việt biết mình xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đầy drama hào môn, vạn người mê.

Trong sách, thụ chính Lâm Tự Thu dựa vào tính cách ấm áp như mặt trời nhỏ, chinh phục hàng loạt người đàn ông đẹp trai giàu có, bao gồm công chính Lê Thanh Dư và nam phụ Phó Hành Chu.

Theo motif quen thuộc, thụ chính cuối cùng sẽ bỏ cả cánh rừng, một lòng bám lấy cây đại thụ là công chính, còn nam phụ đau lòng hoặc lặng lẽ rút lui, hoặc hắc hóa cưỡng đoạt.

Nhưng trong sách này, khi Phó Hành Chu biết “mặt trời” sưởi ấm mình chọn người khác, anh mang tâm trạng tiếc nuối định rút lui, thì Lâm Tự Thu bị bắt cóc.

Phó Hành Chu lê đôi chân tàn tật đi cứu, đổi mạng cứu Lâm Tự Thu.

Thụ chính có được tình yêu, còn Phó Hành Chu mất mạng. Phó Tuần biết tin anh trai qua đời, đau đớn tột cùng, từ thiếu gia ngông cuồng nhà họ Phó đã trưởng thành sau khi qua một đêm, cậu ta trở thành một kẻ nắm quyền tàn nhẫn. Trong nhà họ Phó đầy sói rình rập, cậu ta hắc hóa, hóa thân thành phản diện lớn nhất truyện, đối đầu với công thụ chính, một lòng muốn giết họ.

Thụ chính vài lần suýt chết dưới tay Phó Tuần.

Tác giả viết phản diện Phó Tuần quá mạnh, thụ chính bị áp chế không có cơ hội thắng. Cuối sách, Phó Tuần giết chết hai vai chính, báo thù thành công, nhưng vì hận thù đè nén nhiều năm, cậu ta tự đẩy mình thành kẻ điên, tự sát trước mộ Phó Hành Chu trong đêm.

Một cuốn tiểu thuyết drama hay ho, kết cục lại là bi kịch toàn đoàn.

Còn Thời Việt chỉ là pháo hôi nhỏ xíu. Cha mẹ qua đời, gia sản bị bác cả quản lý.

Bác cả Thời Việt tham lam, dù Phó Hành Chu tàn tật, tính tình thất thường, vẫn bất chấp sự phản đối của cậu, đưa cậu đến biệt thự nhà họ Phó, lấy danh nghĩa là liên hôn, thực chất là bán cháu.

Nguyên chủ thà chết không muốn liên hôn với Phó Hành Chu, dốc sức trốn khỏi biệt thự nhà họ Phó, nhưng lại chết đuối ở hồ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc