Tạ Lâm Thanh buông cổ tay Lục Thời Ninh ra, lật thân thể cậu lại, bàn tay bóp chặt hai má cậu, dùng quang não quét một cái.
"Cậu đang làm gì vậy!” Lục Thời Ninh bị động tác thô lỗ của hắn mài đến mức hai má đau nhức.
"Không phải nói không có tiền mua cơm ăn sao? Tôi chuyển cho cậu một ít tiền ăn.” Tạ Lâm Thanh liếc nhìn cậu.
Bồi thường đéo gì mà suýt chút nữa giết chết người ta vậy.
Lục Thời Ninh: "!!!”
Ánh mắt cậu mở to, hình mắt vốn hơi tròn trở nên tròn hơn, không dám tin, ngc nhiên, hưng phấn, kích động, vui vẻ… đủ thứ các loại cảm xúc quả thực muốn lộ ra hết trong đôi mắt đen láy đó.
Tạ Lâm Thanh: "..."
Làm thế nào mà cậu có thể chuyển đổi từ một cậu bé đầy mưu mô thành một thằng ngốc nhỏ cư xử tốt nhanh như vậy?
Lục Thời Ninh: "Cậu chuyển cho tôi bao nhiêu tiền đấy?!”
Tạ Lâm Thanh vốn định nói bộ không nhìn thấy hay gì, nghĩ lại quang não của Lục Thời Ninh bị người ta ném vào nhà vệ sinh mất rồi, vì thế lấy quang não của mình mở cho Lục Thời Ninh một quyền hạn, để cho cậu tự mình đăng nhập tự mình xem.
Lục Thời Ninh không giỏi sử dụng quang não của Tạ Lâm Thanh, hơi khó khăn điều tra số dư của mình.
[51577.2]
Á đù!!! hơn 5 vạn !!!. Tạ Lâm Thanh chuyển cho cậu năm vạn đế quốc tệ á!!!
Ah! Hắn cũng tốt đấy chứ!
Nguyên thân điên cuồng theo đuổi nhân vật chính thụ như vậy, cậu cũng nên ngó lơ đi là được.
Nghe nói cậu không có tiền để ăn, thậm chí còn chuyển tiền cho cậu nữa!
Hàng ngon như vậy không ôm cũng quá đáng tiếc! Cậu sẽ nguyện làm đàn em cho hắn!
Lục Thời Ninh nhăn nhó nhéo góc áo Tạ Lâm Thanh: "Đại ca, cậu có thiếu người hầu không?”
Tạ Lâm Thanh nhìn biểu tình của tình địch quá ư là giả tạo, trong lòng cảm thấy cực kỳ kỳ lại, nhưng đồng thời lại không hiểu sao cảm thấy rất hưởng thụ.
Chậc, hắn chắc chắn đã bị tên này lây nhiễm rồi, có chút không bình thường.
"Bây giờ tôi cũng không muốn theo đuổi Bạch Khả Nhiên nữa, người theo đuổi cậu ấy quá nhiều, tôi hoàn toàn không có cửa, tôi cảm thấy tôi thật vất vả mới thi đậu vào đại học số một đế quốc, hay là học tập thật tốt càng xứng đáng với mình, cho nên sau này tôi có thể đi theo cậu được không?”
Lục Thời Ninh cảm thấy mình đã tính toán kỹ lưỡng, nếu có thể trở thành người hầu của Tạ Lâm Thanh, vậy đám hậu cung chắc chắn sẽ không nhắm vào cậu nữa, hơn nữa cậu còn có thể có được “món hàng ngon” này, quả thực là một hòn đá trúng hai con chim, vì thế cậu tiếp tục quảng bá bản thân: "Nếu tôi làm người hầu của cậu, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu, tôi sẽ mỗi ngày giúp cậu đến căng tin lấy cơm, cậu không muốn học lớp tôi cũng có thể thay cậu tham gia tiết học.”
"Chỉ có vậy thôi sao? ”
Hai chữ đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng hiếu thắng của Lục Thời Ninh, cậu vắt óc nhớ lại thời gian học đại học của mình, điên cuồng quảng bá mình: “Tôi có thể giúp cậu làm bài tập về nhà, kiểm tra số liệu...Tôi cũng có thể nấu ăn! Nếu cậu muốn ăn, cậu có thể gọi món bất cứ lúc nào! Tôi cũng có thể dọn dẹp ký túc xá...Giặt quần áo, vớ và cả qυầи ɭóŧ cho cậu luôn ..."
"Dừng lại!”
Tạ Lâm Thanh dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lục Thời Ninh.
Rốt cuộc là anh chàng này muốn làm người hầu cho hắn hay là muốn làm vợ hắn vậy?
Rõ ràng trước đây dù gặp phải bao nhiêu rắc rối, cậu vẫn một bộ dạng si mê Bạch Khắc Nhiên không chút hối hận, tại sao lại đột nhiên trở thành một con chó nghe lời chủ như vậy?