“Vân Vân, em tỉnh rồi à?”
Trong lúc thẩm Tễ Vân đang cảm thấy hoang mang, hoảng loạn vô cùng thì bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng, ấm áp.
Đó là giọng nói của nam chính Phó Cảnh Thâm.
Nếu như không nằm ngoài suy đoán của cậu thì có lẽ nam chính đã cảm thấy có điều gì bất thường ở bên ngoài rồi cho nên hắn mới đến đây để kiểm tra xem cậu có xảy ra chuyện gì không, dù sao hiện tại cậu vừa là người thân duy nhất vừa là bạn tốt của nam chính.
“Em.. Anh..Anh Phó Thâm, em tỉnh lại..”
Thẩm Tễ Vân tỉnh táo, cậu cắn cắn môi, ngữ điệu run rẩy nói.
“Anh Phó Thâm” là tên nguyên chủ luôn dùng để gọi nam chính, mặc dù xưng hô này có hương vị giống như là một đóa sen trắng ngây thơ chưa hiểu sự đời.
Lúc này cậu không để tâm đến việc bản thân vừa bị xâm phạm, gương mặt trắng bệch, cậu vội vội vàng vàng mặc quần áo, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh mở cửa gặp nam chính.
Người trước mặt giống hệt như trong trí nhớ nam chủ, đó là một người đàn ông trông rất thân sĩ, dịu dàng lại đan xen chút gì đó lạnh lùng. Gương mặt hắn đẹp đẽ mang theo những khí chất thượng lưu giống như là từ nhỏ đã được cưng chiều, lớn lên trong nhung lụa, chỉ mới gặp lần đầu có lẽ sẽ tạo cảm giác xa cách, khó gần nhưng ông trời lại cố tình dành tặng một đôi mắt hoa đào đưa tình cho Phó Cảnh Thâm khiến mỗi hắn cười rộ đều tạo cảm giác đa tình nhưng lại vô tình.
“Tễ Vân.”
Phó Cảnh Thâm nhìn người trước mặt quần áo hỗn độn, trên cổ vẫn còn những dấu cắn lộn xộn, đôi mắt ngập tràn ý cười. Hắn dịu dàng hỏi chuyện, ngữ điệu ngập tràn quan tâm:
“Ban nãy anh đi tìm em ba lần nhưng gọi mãi em vẫn không tỉnh.”
“Có chuyện gì đã xảy ra sao? Em có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Thẩm Tễ Vân ngẩn ngơ, cậu có chút hoảng loạn trả lời:
“Thật à, ban nãy em không nghe gì cả..”
“ Đúng thế”
“ Anh rất lo cho em, Tễ Vân.”
Ánh nhìn của Phó Cảnh Thâm ngập tràn quan tâm xen lẫn sự lo lắng, ánh mắt nóng rực đó không ngừng dõi theo gương mặt trắng bệch của Thẩm Tễ Vân nhưng muốn tìm xem cậu có thật sự khỏe không, Thẩm Tễ Vân lúng túng nói:
“Ban nãy..em..em.. em mơ thấy ác mộng..”
Người đàn ông tiến lại gần hỏi:
“Em mơ thấy gì thế?”
Thiếu niên do dự như đang đấu tranh điều gì đó nhưng cuối cùng cậu chỉ nở nụ cười đầy miễn cưỡng:
“Không có gì đâu. Em không nhớ rõ lắm, chắc là không có gì quan trọng”
Bản thân bị một đối tượng không biết là người hay quỷ xâm phạm đã rất khó tin rồi làm sao cậu có thể nói ra được huống hồ chuyện này cũng không có trong cốt truyện. Cậu không thể làm trái hình tượng của nguyên chủ trong cốt truyện, cũng không thể để cho người khác biết chuyện gì đã ra ra..
Coi như lần này không cẩn thận bị chó cắn vậy.. Có lẽ chỉ cần ngày hôm nay trôi qua cậu sẽ không bao giờ gặp lại chuyện này nữa. Thẩm Tễ Vân cho rằng diễn xuất của bản thân rất giỏi chắc chắn có thể hoàn hảo qua mặt người khác nhưng đáng tiếc cậu không hề nhìn thấy bộ dạng bản thân bây giờ như thế nào, dáng vẻ ấy khiến người ta thương tiếc ra sao.
Gương mặt cậu trắng bệch, biểu cảm ngập tràn sợ hãi xen lẫn lo lắng, đôi mắt đen nháy xinh đẹp động lòng người kia phủ lên một tầng hơi nước, đuôi mắt cũng chuyển hồng hồng. Cả người như mất hồn giống như con vật nhỏ đang hoảng sợ vì gặp phải điều gì đó kinh khủng.
“Được rồi..”
Phó Cảnh Thâm thở dài, sau khi nghe em trai mình nói xong hắn chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hai tay ôm chặt đứa em ngây thơ đơn thuần vào lòng ngực. Hắn dịu dàng vuốt ve xương sống thẳng tắp của đối thương, một tay lại không ngừng xoa nắn, vuốt ve phần eo mềm mại nhỏ nhắn,ngữ điệu dịu dàng xen lẫn những lời trấn an:
“Em đừng sợ hãi Vân Vân, có anh ở đây mà, em đừng lo, anh sẽ bảo vệ em”
Người đàn ông trước mặt không ngừng nói ra những câu nói khiến người ta an tâm nhưng ánh mắt gắt gao nhìn về phía thiếu niên. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt trắng nhợt nhạt và đôi mắt ướt dầm dề kia hắn chỉ hận không thể cúi người hôn lên đôi môi mềm mại trước mắt, liếʍ sạch những giọt nước trên vành mắt kia, nuốt vào bụng.
“Vâng, cảm ơn anh, anh Cảnh Thâm."
Lúc này ŧıểυ mỹ nhân đơn thuần không hề cảm thấy có điều gì không đúng, ngược lại dưới sụ quan tâm, cử chỉ ân cần của nam chính khiến cậu cảm thấy ấm áp cùng an toàn.
Đúng vậy, Phó Cảnh Thâm là nhân vật chính của thế giới này, được trời phú cho tận hai dị năng, chỉ cần đi theo bên người nam chính, cậu sẽ không gặp chuyện gì cả.
Người thiếu niên ngây ngốc nhanh chóng gỡ bỏ những đề phòng và cảnh giác đối với người trước mặt , những ngón tay thanh mảnh bám chặt lên quần áo của đối phương, hoàn toàn là bộ dạng tin tưởng ỷ lại khi gặp được người thân.