Phản Ứng Động Chạm (H)

Chương 1: Phản Ứng Động Chạm

Trước Sau

break

Trong một đống đổ nát, một người phụ nữ mặc áo trắng ngã ngồi bên cạnh ngôi nhà sập, đôi mắt ngấn lệ, đôi môi đỏ mím chặt, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình ngược sáng.
Cô mấp máy môi, vẻ mặt giằng co, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má, cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Anh không nên giết ŧıểυ Tước, năm đó nàng cũng từng bố thí cho chúng ta một bát cháo, sao anh... sao anh..."
Đến cuối câu, giọng nói cô nghẹn ngào.
Người đàn ông cười mỉa mai, đuôi mày nhướng cao, giọng nói mang theo vẻ thần kinh đặc trưng của kẻ điên: "Sao ư? Em lại hỏi ta sao, tâm ý của ta dành cho em, ba cõi nào mà không biết? Thế mà ŧıểυ Tước này, dựa vào chút tình nghĩa thời thơ ấu, hết lần này đến lần khác cản trở, lần trước ta đã cảnh cáo nàng rồi, nếu có lần sau, tuyệt đối không nương tay, nàng chỉ là tự gieo nhân nào gặt quả ấy thôi."
Người phụ nữ che mặt khóc: "Anh chẳng lẽ không biết, là em đã nhiều lần cầu xin nàng ra tay tương trợ, nếu muốn tính toán nhân quả, anh nên báo thù em mới đúng..."
Người đàn ông thu hồi lại cảm xúc quá khích ban nãy, chỉ khẽ nói: "Vậy thì sao, ta không xuống tay được với em, chỉ có thể giết nàng, để em chết tâm."
"Cắt—"
Bên cạnh truyền đến tiếng hô cắt của đạo diễn, nữ diễn viên vốn đang khóc như mưa sa nước chảy một giây thu hồi cảm xúc, gật đầu chào diễn viên đối diễn, các trợ lý ào ào vây tới, tay cầm khăn giấy và nước, một đám người chậm rãi đi đến trước mặt đạo diễn, để lại hiện trường quay phim lạnh lẽo.
Lúc này, người phụ nữ mặc áo hồng vốn đang nằm im trên đất động đậy thân mình, chống tay về phía trước, cố gắng lắm mới từ đống cát bụi và gỗ vụn bò dậy, mang theo đầy người đầy mặt máu và bùn đất, lảo đảo tiến về phía đoàn người.
Trên đường đi, có nhân viên tiến lại, tay cầm khăn giấy đã chuẩn bị sẵn, Tô Tinh khoát tay từ chối, mỉm cười nói: "Tạm thời chưa cần, đợi xem cảnh này có được không đã."
Đối phương tỏ vẻ hiểu chuyện, đặt khăn giấy lên bàn gần đó, rồi đi làm việc của mình.
Tô Tinh đứng ở một bên, chờ đợi một lát, không ngoài dự liệu nghe thấy đạo diễn hô lệnh bắt đầu cảnh quay tiếp theo.
Cô hơi thả lỏng, cầm lấy khăn giấy bên cạnh, vừa lau bụi bẩn và máu trên mặt, vừa cầm điện thoại trong túi lên.
Vừa mở ra, màn hình nhảy ra một thông báo.
Giang Cầu Quỷ: Tối nay đến nhà tôi ăn cơm nhé?
Tô Tinh không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối lời mời của đối phương.
Tô Tinh: Thôi, hôm nay quay xong rồi, tôi định đi tìm người yêu, cho anh ấy một bất ngờ.
Bên kia nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Giang Cầu Quỷ:.
Tô Tinh gửi một biểu tượng cảm xúc vui vẻ, sau đó thoát khỏi giao diện trò chuyện, đang chuẩn bị tắt màn hình cất đi, tay cô hơi run, lại lỡ bấm vào nền tảng mạng xã hội.
Vô thức lướt xem, thấy tiêu đề đầu trang mà nền tảng đẩy tới, cô bỗng nhiên ngừng thở, tắt màn hình, nhắm mắt lại, dùng sức ấn vào huyệt nhân trung, xác nhận mình vẫn còn trên cõi đời này, không phải đang mơ.
Sau đó, từ từ mở mắt ra, lại bấm sáng màn hình, ánh mắt tập trung vào mục được đẩy lên trang chủ.
#Diêu Viễn Trần Viên công khai tình cảm#
Tô Tinh:...
Cô hoàn toàn chết lặng, đọc đi đọc lại mấy lần, cả trang cá nhân của nam và nữ đều bấm vào xem một lượt, xác định hot search không phải là trò chơi chữ của truyền thông, biểu cảm của cô trở nên ngây ngốc.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc