Phạn Hành

Chương 21: Lựa chọn

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Giết người đền mạng, đạo lý đơn giản cỡ nào, do nàng giết hay do pháp luật trừng phạt thì cũng chẳng khác gì nhau, nàng còn cãi cọ với hòa thượng chết bầm này cả buổi làm gì.

“Ta không muốn tranh luận với người mấy đạo lý vô nghĩa này.”

Trên mặt Hoa Thiên Ngộ cứng lại lạnh như băng sương, nàng nhìn thẳng vào Pháp Hiển chằm chằm, lạnh lùng đến mức gần như tàn nhẫn nói: “Vừa rồi ngươi cũng nói, tội ác tày trời người nên trảm, một khi đã như vậy, vậy thì tránh ra để ta giết chúng.”

Nghe được lời nói cực đoan của nàng, Pháp Hiển nhíu mày, thân hình lại vững vàng bất động, không có chút ý nhượng bộ nào.

Thấy vậy, con ngươi Hoa Thiên Ngộ càng sâu thẳm, bàn tay cầm cán ô siết chặt đến trắng bệch, trong mắt ngưng tụ sát ý lạnh như băng thấu xương, ánh mắt nàng khi nhìn tới lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Nếu Pháp Hiển dám ngăn cản nàng, nàng không ngại làm thịt cả vị hòa thượng này.

Có lẽ bản chất của nàng vốn dĩ là người vô tình, cho dù không có ký ức của ba kiếp trước ảnh hưởng, nàng cũng vô cùng bạc tình bạc nghĩa.

Thấy nàng không hề có ý định thu tay lại, sắc mặt Pháp Hiển hơi trầm xuống, hắn cau mày nói: “Thí chủ, cái nào tha được thì tha.”

Hoa Thiên Ngộ tức tới bật cười, nàng nói: “Thật thú vị.”

“Hòa thượng, lúc nãy ngươi đâu có nói như vậy đâu.” Giọng nói sặc mùi chế giễu.

Là ai nói tội ác tày trời người nên trảm?

Pháp Hiển thấy rõ hàm ý trào phúng trong mắt nàng.

Hắn bất lực nói: “Thí chủ, kẻ chúng ta tha thứ không phải là ác nhân, mà là nhân tính, nếu chính chúng ta đều cho rằng, nhân tính là đáng ghê tởm, không thể nào thay đổi, đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng mỗi người chúng ta đều là ác quỷ.”

Hoa Thiên Ngộ mỉm cười, gần như vô lại nói: “Chuyện này có liên quan gì đến việc ta giết người?”

Không liên quan sao?

Làm thế nào có thể, chỉ là bạn sẽ không bao giờ thắng được một người không rõ phải trái thôi.

Hoa Thiên Ngộ nhấc ô Thiên La lên, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Ta nói lại một lần nữa, tránh ra.”

Hai người đứng sừng sững nhìn nhau, không khí xung quanh trở nên đông cứng lại, căng thẳng đến cực hạn.

Hoa Thiên Ngộ nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt lạnh lẽo, Pháp Hiển vẫn vững vàng bất động, bóng dáng cao ngất, giờ phút này càng giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua.

Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của hắn chăm chú nhìn nàng, thần sắc là cảm giác lạnh lùng xen lẫn giữa từ bi và đạm mạc.

Quanh thân hắn ngầm dâng lên một luồng khí tức sâu không lường được, nội lực này cực kỳ hùng hậu và khổng lồ, hơn hẳn bất kỳ ai nàng từng gặp phải Tây Vực.

Hòa thượng này không chỉ có Phật pháp cao thâm, xem ra võ công cũng chẳng hề kém cạnh.

Hắn đã chuẩn bị ra tay đánh nàng.

Nhận ra được ý nghĩ của hắn, Hoa Thiên Ngộ đột nhiên cười, nụ cười xán lạn như hoa mùa hè, giờ đây chỉ mang lại cảm giác lạnh lẽo khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Hoa Thiên Ngộ cười nói: “Ngươi không tránh ra cũng được, hoặc là ta giết ngươi, hoặc là ngươi giết ta.”

Nàng cho Pháp Hiển hai lựa chọn, xem hắn lựa chọn cứu những tên cướp kia, hay là chọn giết nàng.

Mọi việc không thể vẹn cả đôi đường, cứu một bên, tất yếu là phải từ bỏ bên còn lại.

Kỳ thật, trong lòng Hoa Thiên Ngộ cho dù hắn chọn cái nào thì cũng không sao cả, bởi vì nàng sẽ giết Pháp Hiển trước, sau đó là đi giải quyết những tên cướp kia, hôm nay chúng nhất định phải chết.

Sở dĩ cho Pháp Hiển sự lựa chọn này, chỉ là vì nàng cảm thấy chính đạo bức bách chính nghĩa, mới có bộ dáng nhân vật phản diện nên có.

Thông tuệ như Pháp Hiển, sao hắn có thể không nhìn thấu mục đích hành động này của Hoa Thiên Ngộ, nàng vốn không có ý định cho hắn lựa chọn thật sự.

Giờ phút này, vấn đề đặt ở trước mặt hắn chỉ có một, có nhất thiết giết Hoa Thiên Ngộ hay không?

Hôm nay nàng không giết những tên cướp kia thì chúng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, mà chỉ có giết nàng, mới có thể đi cứu những tên cướp kia.

Hoa Thiên Ngộ cũng không phải là người phạm tội ác tày trời, tự nhiên không thể khai sát giới, nhưng so với bọn cướp mà nói, nàng sẽ tạo thành uy hiếp lớn hơn nữa.

Dựa theo suy nghĩ cực đoan của nàng lúc này, không thể đảm bảo ngày sau nàng sẽ không thực sự lạc lối, gây ra nhiều thương vong hơn.

Vì ngày sau không xác định, giết nàng để trừ hậu hoạn, hắn không làm được, mà không giết nàng, chỉ có thể hy sinh những tên cướp kia.

Cho nên nói, hắn hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.

Thật lâu sau, Pháp Hiển rũ mắt xuống, thở dài một hơi thật sâu, tiếng thở phát ra trong không khí mang một cảm giác bi thương không thể làm gì được.

Hắn mím chặt môi, nghiêng người đứng sang một bên, thần sắc hiền hòa thường trực trên khuôn mặt giờ đây đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt không chút biểu cảm, thế nhưng khiến người ta cảm giác có vài phần lạnh lùng.

Thấy hắn chịu nhượng bộ, khóe miệng của Hoa Thiên Ngộ từ từ cong lên thành một độ cong, ẩn chứa một sự độc ác thâm hiểm đã đạt được mục đích.

Nàng cầm ô Thiên La, vài tia sáng trắng sắc bén lóe lên, lưỡi dao sắc bén lạnh như băng xé toạc da thịt người, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Nàng ra tay rất nhanh, những người này chỉ vài hơi thở đã chết hết toàn bộ.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, mùi tanh gỉ sắt nồng nặc, khiến lòng người cũng theo đó lạnh buốt.

Pháp Hiển khẽ nhắm mắt lại, mí mắt khẽ run vài cái, sau đó mở mắt ra, hai tay hắn chắp lại, niệm một câu phật hiệu.

“Ngươi đã hài lòng chưa?”

Hoa Thiên Ngộ nhạy bén chú ý tới, hắn nói là ngươi, mà không phải thí chủ, hiển nhiên hòa thượng này đang tức giận.

Nàng quay đầu nhìn về phía Pháp Hiển, ánh mắt hắn yên lặng, môi mím chặt, vẻ mặt có vài phần cứng đờ, cả người thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng, đâu còn chút ôn hòa nào nữa.

Thì ra hòa thượng luôn có vẻ mặt ôn hòa tức giận lại mang dáng vẻ này, Hoa Thiên Ngộ không khỏi nhìn thêm vài lần, dáng vẻ này mấy khi thấy được.

Thêm nữa, nàng giết người trước mặt hắn, hắn làm sao có thể không giận chứ?

Nàng cũng biết sự thỏa hiệp vừa rồi của Pháp Hiển, ngoại trừ việc chính hắn muốn quán triệt từ bi, không đành lòng giết nàng ra, còn lo là sẽ chọc giận nàng, số người nàng giết có thể không chỉ dừng lại ở vài người này.

Nói trắng ra, hắn vẫn là vì muôn nghìn chúng sinh, chứ không phải vì nàng.

Trên miệng Hoa Thiên Ngộ kéo ra một nụ cười lạnh, nàng dùng giọng điệu như yêu quái: “Đương nhiên là vô cùng hài lòng.”

Giọng nói lả lơi, mang theo vẻ quyến rũ của nàng giờ phút này nghe có vẻ vô cùng chói tai, ngay cả dung nhan tuyệt sắc khuynh thành này của nàng cũng trở nên đáng ghét.

Lòng người, vì sao lại lạnh lùng vô tình như vậy.

Pháp Hiển rất muốn hỏi nàng, uổng mạng người như thế, tùy ý làm bậy, không sợ nhân quả tuần hoàn, ác nghiệt đeo bám hay sao?

Nhưng khi đối diện với con ngươi lạnh lẽo của nàng, lại không muốn hỏi nữa, giết người không thèm để ý như thế, tất nhiên là nàng không sợ.

Hoa Thiên Ngộ lắc lắc chiếc ô dính máu, vẻ mặt đầy ghét bỏ nói: “Bẩn chết đi được.”

Nghe nàng nói như vậy, Pháp Hiển càng mím chặt môi hơn.

Hiện giờ, mục đích của nàng đã đạt được, nàng cũng không ở lại nơi này nữa, xoay người rời đi, không quản Pháp Hiển phía sau như thế nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc