Editor: L’espoir
*
Sảnh tầng một người ngồi ăn cơm chật kín.
Tất cả họ đều ngồi xếp bằng trên tấm chăn trải dưới đất, trước mặt là mấy cái bàn dài* thấp bé, trên đó bày đầy thức ăn.
*区分桌: cái bàn mình thường thấy nhân vật chính hay ngồi học trong phim cổ đại á
Ở Tây Vực không có ngồi trên cao, bởi vậy bàn ghế cũng không thấy nhiều, mọi người có thói quen ngồi dưới đất, dùng bàn dài* thấp để đồ đạc.
Hoa Thiên Ngộ tìm một vị trí, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn, mặc dù nàng không thích ăn cơm cùng nhiều người như vậy nhưng nàng quá đói bụng, không muốn ra ngoài tìm đồ ăn nữa.
Pháp Hiển cũng từ trên lầu đi xuống, đi theo phía sau hắn còn có Thường Tuệ và Thường Ngộ.
Bọn họ là tu sĩ không ăn mặn, tự nhiên không thể ăn cùng thức ăn với những người trong đội buôn, tuy nhiên người đứng đầu đã dặn phòng bếp, nấu sẵn một bàn đồ ăn chay.
Người đàn ông ngồi xuống trước một cái bàn dài lùn ở phía đông nam.
Hoa Thiên Ngộ liếc nhìn bọn họ, thấy trên bàn đầy món bắt mắt và mấy cái bánh bột ngô nướng.
Nàng yên lặng gặm một miếng thịt bò nướng béo ngậy trong bát, cảm thấy nếu bắt nàng ăn chay mười mấy năm trời, nàng có thể sang Tây Thiên thành Phật rồi.
Nàng vừa ăn cơm, vừa hỏi thăm những người ngồi bên cạnh, những tên cướp kia sẽ bị giải đến quan phủ khi nào.
Ngồi bên cạnh nàng là một chàng trai trẻ, thấy Hoa Thiên Ngộ nói chuyện với hắn, mặt đỏ bừng, nói lắp bắp: “À! T-tôi nghe nói, là…”
Giọng của hắn có chút lớn, Hoa Thiên Ngộ sợ hòa thượng ngồi ở bên kia nghe được nên kéo quần áo của hắn, nháy mắt với hắn, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút.
Chàng trai lập tức hiểu ý, hạ thấp giọng nói: “Là ngày mai sau bữa trưa, sẽ có mấy tên thị vệ đưa đến phủ nha gần nhất.”
Hoa Thiên Ngộ đến gần hắn hỏi: “Vì sao lâu như vậy mới đưa?”
Không sợ đêm dài lắm mộng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Hắn đỏ mặt nói: “Ngày mai phải sắp xếp hàng hóa, không có sẵn nhân lực.”
Hoa Thiên Ngộ hiểu rõ gật gật đầu.
Thời gian này cũng vừa vặn thuận tiện cho nàng, sáng mai nàng sẽ thám thính địa hình xem xem đoạn đường nào ra tay thì tốt hơn.
Nàng ăn cơm xong thì lên lầu nghỉ ngơi, trước khi lên cầu thang nàng còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên bàn của Pháp Hiển ăn xong không có ai, trên mặt bàn sạch sẽ chỉ còn lại mấy cái bát rỗng.
À, cái này…
Học sinh trong nhà ăn của trường nên học hỏi từ ba người này, thế nào là tiết kiệm thức ăn, hãy bắt đầu từ tôi.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Thiên Ngộ ăn cơm xong chạy tới phủ nha, suốt đường đi phải qua ba con phố, không xa cũng không gần.
Trong đó có một đoạn đường, là một con đường nhỏ hẹp, bên cạnh con đường là thổ lâu màu vàng, chật chội bức bách, dòng người cũng ít, bình thường rất ít người qua lại, ngoại trừ mấy đứa nhỏ đang chơi trốn tìm.
Hoa Thiên Ngộ quyết định xuống tay ở đây.
Khi nàng trở về ước lượng một đống thức ăn lớn, một mặt nàng thật sự thèm ăn, một mặt là làm vỏ bọc cho việc ra ngoài.
Trước khi đến giờ ăn trưa, nàng gần như sắp ăn no rồi, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định xuống đại sảnh ăn cơm.
Quả nhiên buổi trưa đúng là mì, Hoa Thiên Ngộ không thích ăn mì, may mà còn có món ăn phụ, nàng cầm một cái bát, gắp một ít mì, sau đó lại bỏt một ít thịt vào trong bát.
Nàng bưng bữa ăn của mình đi tới trước bàn dài thấp của Pháp Hiển, bọn họ đang yên lặng ăn cơm, trên bàn ăn không có tiếng nói chuyện phiếm, người ở Trung Nguyên dường như rất chú ý việc ăn không nói, ngủ không nói.
Hoa Thiên Ngộ nhìn thấy trước mặt mỗi người bọn họ đều đặt một cái bát, đựng mì chay chan nước súp trong, trong canh có vài cong rau xanh mướt, món ăn phụ là chả chay và rau xanh.
Mấy người phát hiện có người tới, đều ngẩng đầu nhìn lại, Hoa Thiên Ngộ cười xinh đẹp, nói: “Các pháp sư ghép bàn với tôi nha.”
Mặc kệ có nhận được sự đồng ý hay không, nàng ngồi khoanh chân lại.
Mí mắt Thường Tuệ giật giật, hắn nghe nói nữ tử ở Tây Vực thường không câu nệ ŧıểυ tiết, nhưng người tùy hứng như Hoa Thiên Ngộ, thật đúng là hiếm thấy.
Thấy bóng dáng nàng ngồi xuống, Thường Ngộ nhíu mày, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, từ sau khi hắn xuất gia, cũng chưa từng ngồi chung bàn ăn cơm với phụ nữ, từ sau khi nàng ngồi xuống, cảm giác cả người hắn không được tự nhiên cho lắm.
Hắn lặng lẽ dịch người tới gần Thường Tuệ, cách nàng xa một chút.
Ánh mắt hờ hững của Pháp Hiển rơi vào trên người Hoa Thiên Ngộ, sau đó hắn nói với thần sắc ôn hòa: “Xin thí chủ cứ tự nhiên.”
Hoa Thiên Ngộ mỉm cười nhè nhẹ, sau đó bắt đầu vùi đầu dùng bữa ăn của mình.
Không khí an tĩnh trở lại, bầu không khí càng trầm mặc hơn trước.
Mỗi người mang thần sắc khác nhau, chỉ có Pháp Hiển vẫn giữ thần sắc bình tĩnh và tự nhiên.
Hắn cầm đũa ăn mì, động tác thong dong tao nhã, một bát mì chay đơn giản đã khiến hắn ăn ra vài phần cao quý.
Hoa Thiên Ngộ khẽ ngước mắt lên nhìn hắn, hắn đang gắp viên chả chay trong bát, y phục tu sĩ rộng rãi được xắn lên một đoạn ống tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, trên làn da màu lúa mì có thể nhìn thấy mạch máu và gân mạch rõ ràng.
Hắn cho viên chả vào miệng, nhai chậm nuốt xuống, lại gắp một đũa rau xanh cho vào miệng.
Thực ra, tốc độ ăn của hắn không chậm, nhưng tướng ăn rất đẹp.
Thấy Hoa Thiên Ngộ nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, Pháp Hiển dừng đũa lại lộ ra vẻ khó hiểu, hắn đưa mắt hỏi thăm nhìn sang.
Hoa Thiên Ngộ trông mong nhìn chả viên trong bát của hắn, nói: “Ngon không?”
Động tác của Pháp Hiển ngẩn ra, hắn gật đầu nói: “Ngon.”
Hoa Thiên Ngộ liếʍ môi, chờ mong nói: “Tôi có thể nếm thử một viên được không?”
“Có thể.”
Hắn đẩy bát đựng viên thịt đến trước mặt Hoa Thiên Ngộ, ý bảo nàng cứ gắp, nhưng Hoa Thiên Ngộ lại duỗi đũa dài, gắp một viên thịt từ trong bát mì chay của hắn.
Nàng đưa viên thịt chay đến bên miệng, thổi thổi hai hơi, há miệng ăn vào.
Thấy cảnh này, Thường Tuệ và Thường Ngộ ở bên cạnh trợn to mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hoa Thiên Ngộ lại một lần nữa đổi mới, giới hạn nhận thức của họ về nàng lại thấp hơn, không ai nghĩ tới nàng còn có thể làm ra hành động vô lễ như vậy.
Hoa Thiên Ngộ nuốt viên thịt đã nhai nát xuống, ghét bỏ nói: “Không có vị gì hết, không ngon.”
Pháp Hiển liếc nhìn nàng, trên mặt không có biểu hiện gì khác thường, hắn tốt tính nói: “Ăn chay phần lớn là thanh đạm, chẳng trách thí chủ ăn không quen.”
Hắn mỉm cười hỏi: “Thí chủ có muốn ăn nữa không?”
Hoa Thiên Ngộ một mực từ chối nói: “Thôi khỏi.”
Hắn gật gật đầu, lại dùng đũa gắp mấy sợi mì cho vào miệng, tiếp tục bình tĩnh ăn bữa ăn.
Thường Tuệ và Thường Ngộ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt quái dị.
Ánh mắt họ qua lại giữa Pháp Hiển và Hoa Thiên Ngộ, lông mày nhíu vào nhau, nhưng vì họ thấy Pháp Hiển không tỏ thái độ, nên họ cũng không tiện lên tiếng đuổi người.