Phạn Hành

Chương 15: Lần tràng hạt

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Lại một đêm khác, đội buôn dừng lại để nghỉ ngơi hồi phục.

Thường Tuệ nhìn về phía trước, bỗng thấy bóng đỏ lướt qua, hắn cảm thán nói: “Hôm nay nữ thí chủ kia cũng không có tới!”

Nhớ tới biểu cảm tức giận muốn hộc máu của Hoa Thiên Ngộ, Thường Ngộ cười nói: “Hẳn là sẽ không đến nữa chứ?”

Dù sao, mấy ngày trước nàng bị sư thúc làm cho tức giận tới mức giậm chân.

Pháp Hiển bình tĩnh ngồi ngay ngắn, lần tràng hạt giữa các ngón tay chuyển động có quy luật, vang lên tiếng khúc gỗ va vào nhau.

Nghe được tiếng hai người nói chuyện, ánh mắt thờ ơ của hắn quét qua.

Hai người lập tức thu lại vẻ mặt mà chuyên tâm ngồi thiền.

Pháp Hiển thu hồi ánh mắt, ở yên một chỗ.

Trên một cồn cát, nàng đứng trong ánh sáng lờ mờ, tóc đen như thác nước, sợi tóc giống như tảo đen, nấn ná sau lưng nàng.

Nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, đang nhìn bầu trời đêm chi chít như sao trên trời, trời đất mênh mông, sao trời lấp lánh, người tựa như một mảnh lá phong rơi xuống nước, hơi có gợn sóng nhè nhẹ, yên tĩnh mà không một tiếng động.

Mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi chiếc lá là một bồ đề.

Bằng cách nào đó, hắn nhớ lại câu nói này của Phật giáo.

Pháp Hiển đang di chuyển lần tràng hạt thì dừng một chút, hắn khẽ nhíu mày, móc từ trong ngực ra một chuỗi lần tràng hạt khác, nhìn thoáng qua rồi đứng dậy.

Hai người nghe được động tĩnh, đều nhìn lại, thấy Pháp Hiển đi về phía xa.

Chuyện xảy ra khác thường, Thường Tuệ vội vàng hỏi: “Sư thúc đi đâu vậy?”

Pháp Hiển cũng không quay đầu lại nói: “Bần tăng đi tìm cô ấy.”

Cô ấy mà hắn nói, đương nhiên là chỉ Hoa Thiên Ngộ.

Thường Ngộ và Thường Tuệ liếc nhìn nhau, đều thấy thần sắc ngạc nhiên và nghi ngờ trong mắt đối phương.

Nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên sỏi đá, Hoa Thiên Ngộ quay đầu lại nhìn, thấy Pháp Hiển đứng dưới cồn cát đang ngẩng đầu nhìn nàng.

Hoa Thiên Ngộ nhíu mày, không chút che giấu sự phiền chán trên mặt, nàng phòng bị nói: “Tới đây làm gì?”

Nghe được lời nói xa lánh và lạnh lùng của nàng, Pháp Hiển hơi ngửa đầu cười ôn hòa với Hoa Thiên Ngộ: “Thí chủ nhưng vẫn còn giận bần tăng?”

Đối diện với ánh mắt của Pháp Hiển nhìn về phía mình, nàng cũng không che giấu, vô cùng thẳng thắn nói: “Đúng vậy, tôi rất tức giận.”

Trên thực tế, cơn tức giận trong lòng nàng đã tiêu tan đi phần nào, nhưng nhìn thấy gương mặt ôn hòa này, vẫn nhịn không được ngứa tay.

Nguyên nhân nàng tức giận, một phần là vì Pháp Hiển cản trở nàng giết người, một phần khác, là nàng đột nhiên ý thức được, lúc ấy lại bởi vì Pháp Hiển dám phản bác đạo lý mà nàng cho là đúng, lửa giận cuồn cuộn, muốn giết chết tất cả mọi người ở đây.

Không cho phép người khác làm trái ý chí của mình, cái ý niệm đáng sợ và ích kỷ này, dĩ nhiên sẽ là sinh ra trong lòng nàng, cho nên nàng mới có thể tức giận, tức giận người khác, lại hận chính mình.

Không biết đây có phải là ý này hay không, nàng bị ký ức của kiếp này ảnh hưởng, ở hiện đại nàng chính là công dân tuân thủ pháp luật ngay cả gà cũng chưa từng giết, mà hiện tại lại biến thành kẻ giết người không chớp mắt.

Ký ức hiện đại đã trở nên rất mơ hồ, trong đầu nàng toàn nhồi nhét ký ức của người khác, nếu như nàng không có nhiều ký ức, nàng thật sự sẽ hoài nghi tính chân thực về sự tồn tại của nàng.

Những trải nghiệm bị người ta phản bội, bị sát hại một cách tàn nhẫn, chịu hết mọi sự tra tấn quá chân thật, thế cho nên nàng vốn dĩ không cách nào buông bỏ cừu hận, cho dù đây không phải là chuyện nàng hoàn toàn trải qua.

Pháp Hiển lấy ra một chuỗi tràng hạt, nói: “Tôi thấy thí chủ đã nhìn về phía lần tràng hạt trong tay bần tăng mấy lần, nghĩ đến tất là cảm thấy hứng thú, tràng hạt này tặng cho thí chủ, hy vọng thí chủ có thể nguôi giận.”

Ha, hòa thượng đến tặng quà này, thật là hiếm lạ.

Hoa Thiên Ngộ từ trên cồn cát nhẹ nhàng nhảy xuống, nhìn lần tràng hạt được làm bằng gỗ đàn hương tối màu trong lòng bàn tay hắn.

Càng đến gần, càng có thể ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt.

Nụ cười lạnh lẽo trên môi Hoa Thiên Ngộ hiện ra, nàng bỡn cợt nói: “Hòa thượng, hòa thượng thật biết làm người, khôn khéo linh hoạt, xử sự khéo léo, không bên nào bị bỏ lại phía sau.”

Pháp Hiển chỉ cười mà không nói.

Hoa Thiên Ngộ cũng không nhận lấy, nàng hơi ghét bỏ nói: “Đây là chuỗi trên tay anh đeo?”

“Đương nhiên là không phải.”

Hiểu được ẩn ý trong lời nói của nàng, Pháp Hiển giải thích: “Chuỗi lần tràng hạt này là dùng để thay thế, bần tăng chưa từng dùng nó.”

Lần này hắn đến Tây Vực du ngoạn, năm năm sau sẽ không về được, cho nên mang theo một chuỗi khác dùng làm thay thế.

Hoa Thiên Ngộ tiếp nhận chuỗi tràng hạt này, vào tay nặng trịch, chạm vào bóng loáng, còn có thể ngửi được một tia đàn hương thoang thoảng.

Nàng lại nhìn về phía tràng hạt đang nắm ở tay trái Pháp Hiển, so sánh ra, màu sắc trong tay nàng nhạt hơn một chút, kết cấu cũng không bóng loáng nhẵn nhụi bằng tràng hạt trong tay hắn.

Nàng đi đến bên cạnh Pháp Hiển, dưới tình huống hắn không hề phòng bị, nàng cầm tay trái hắn lên, cái chạm ấm áp và đàn hồi.

Thân thể Pháp Hiển cứng đờ, hắn rũ mắt xuống, thần sắc lạnh nhạt.

Bàn tay nàng cầm lên, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ nét rõ ràng, búp ngón tay và lòng bàn tay có những vết chai sần sùi, bàn tay này không chỉ dùng để di chuyển lần tràng hạt, sao chép kinh văn, còn ẩn chứa sức mạnh thâm hậu.

Tràng hạt tối màu liền lồng vào bàn tay này, vòng quanh một vòng, Hoa Thiên Ngộ khẽ cúi đầu, tiến lại gần ngửi ngửi.

Cánh mũi của nàng chạm tới đầu ngón tay, lạnh lẽo, giống như một giọt nước rơi xuống, nhỏ vào trong gương bồ đề.

Lông mày của Pháp Hiển nhúc nhích, ánh mắt vẫn trong suốt trí viễn, khuôn mặt trầm tĩnh giống như tượng Phật.

Ánh mắt hắn rũ xuống nhìn về phía Hoa Thiên Ngộ, dưới ánh trăng, khuôn mặt của nàng hiện lên trắng như ngọc, phản chiếu khóe mắt ửng hồng, có một vẻ mê hoặc không tự biết.

Hoa Thiên Ngộ ngửi thấy mùi hương đàn hương nhàn nhạt, hương thơm thanh mát và kín đáo, không khỏi làm cho người ta thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần.

Hiện tại nàng hiểu được, vì sao trên người Pháp Hiển luôn có một mùi hương đàn hương như có như không, hóa ra chính tràng hạt trên tay hắn tỏa ra.

Buông tay hắn ra, Hoa Thiên Ngộ không hài lòng nói: “Vì sao chuỗi kia của anh thơm hơn của tôi?”

Trên mặt Pháp Hiển hiện lên một tia cười nhạt, hắn giải thích: “Lần tràng hạt mà bần tăng dùng cùng với lần tràng hạt tặng cho thí chủ, đều là được làm từ gỗ đàn hương trầm hương, đeo càng lâu, mùi cũng sẽ càng nồng đậm, thí chủ đeo thêm vài năm, mùi sẽ tự nhiên tăng lên.”

Hoa Thiên Ngộ kinh ngạc nói: “Hả! Mấy năm lận sao?”

“Không được, tôi không đợi được thời gian dài như vậy.” Nàng hơi nâng cằm lên, ánh mắt dừng lại trên tay trái của Pháp Hiển, yêu cầu quá mức nói: “Tôi muốn chuỗi trên tay anh à.”

Nụ cười bất giác lấp lánh trên khuôn mặt, rực rỡ như một bông hoa, nhưng giọng điệu đặc biệt tùy ý làm bậy: “Điều tôi thích nhất là được yêu.”

Pháp Hiển nhìn nàng, khóe miệng Hoa Thiên Ngộ lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, khiêu khích cực kỳ nhìn lại hắn.

Giằng co một lát, Pháp Hiển rũ mắt xuống, tựa hồ là khẽ thở dài một hơi.

Hắn lấy lần tràng hạt đang quấn trên tay mình xuống, đưa cho Hoa Thiên Ngộ, người nọ nhận lấy với vẻ mặt vui vẻ, tiện tay ném chuỗi của mình qua.

Sau khi Pháp Hiển tiếp nhận, quấn tràng hạt quanh tay, lại một lần nữa hỏi: “Thí chủ đã nguôi giận chưa?”

Hoa Thiên Ngộ cũng học theo bộ dáng của hắn đi đeo tràng hạt, cổ tay nàng mảnh khảnh, có thể quấn tới ba vòng.

Nghe được câu hỏi, nàng cũng không có nói rõ ràng, hỏi ngược lại: “Pháp sư* nghĩ sao?”

*mình không chắc nữ chính gọi pháp sư (法师: chỉ tu sĩ Phật giáo nghiên cứu kinh Phật) hay sư họ Pháp (trong tên Pháp Hiển có chữ 法) nữa, nên để là pháp sư nha.

Tâm trạng nàng rõ ràng không vui, nhưng vẫn nói kính ngữ, hiển nhiên còn đang tức giận.

Mặt mày Pháp Hiển thanh đạm, trong mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Hắn nói, “Hôm nay vẫn nghe kinh Phật sao?”

Hoa Thiên Ngộ do dự một chút, nói: “Không nghe đâu.”

Pháp Hiển chắp hai tay thi lễ, ôn tồn nói: “Đã như vậy, bần tăng cáo từ trước.”

Những gì hắn muốn làm đã làm xong, hắn không tiện ở lại đây.

Hắn vòng qua Hoa Thiên Ngộ, cất bước đi về phía trước.

Hoa Thiên Ngộ chơi đùa lần tràng hạt trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn Pháp Hiển đi trên mặt bờ cát, bóng dáng của hắn rơi trên mặt đất, bóng lưng cao ngất.

Trên mặt nàng là vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi nói: “Hòa thượng, đây là lòng từ bi của ngài sao?”

Giọng nữ dịu dàng, ngọt ngào như có như không, chỉ là trong giọng nói xen lẫn sự nghiền ngẫm dày đặc.

Pháp Hiển đến đây hòa giải, nhưng là có lòng muốn độ nàng, tiêu trừ sát ý trong lòng nàng, dẫn nàng trở về chính đạo.

Hắn muốn hóa độ những người lạc lối, không buông tha bất kỳ một sinh linh nào, vô luận là thiện hay ác.

Lòng nhân từ bình đẳng của chúng sinh này, thật sự làm cho người ta nhịn không được muốn cười nhạo châm chọc.

Chẳng lẽ hắn không rõ có một vài con đường, một khi bước lên đã không thể nào quay đầu lại được.

… Trừ khi nàng chết.

Cũng thật đúng là, nàng đã được giải thoát khi rời khỏi thế giới này, theo một nghĩa nào đó, nàng tử vong ở thế giới này, mới xem như trở về với tự nhiên thực sự.

Nghe vậy, Pháp Hiển dừng bước, bóng lưng hắn kéo dài, tăng bào màu dưới ánh trăng nhẹ nhàng tung bay trong gió, có cảm giác vượt ra khỏi khuôn khổ như đang lơ lửng trên bầu trời.

Dừng lại một lát, hắn chậm rãi nói một câu Phật hiệu: “Bất tích khu mệnh, chủng chư thiện căn.”

Giọng của hắn nhàn nhạt lạnh lùng, ngữ khí lại kiên định dị thường.

Hoa Thiên Ngộ cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của hắn, đại khái ý hắn nói là, không tiếc trả giá sinh mệnh, cũng phải làm nhiều việc thiện.

Phật chủ cắt thịt cho ưng ăn, xả thân cho hổ, quyết nhìn người, nhưng chỉ có thế thôi.

Nàng không thể không mỉm cười, nhìn bóng lưng hắn, mỉa mai vô hạn: “So với kẻ ngốc, kẻ lừa đảo chỉ đơn giản là quá ít.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc