Editor: L’espoir
*
Nhìn thấy thâm ý trong ánh mắt nàng, Pháp Hiển biết Hoa Thiên Ngộ hiểu lầm ý của hắn, hắn cũng không phải cố ý khoe khoang, mà thật sự hắn đã đọc qua nhiều kinh văn như vậy, có điều kinh văn Phật môn mênh mông như biển khói, còn những gì hắn đọc được cũng chỉ như một giọt nước giữa đại dương bao la mà thôi.
Hơn nữa cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ sự tinh diệu trong kinh Phật, cần phải không ngừng tìm tòi, nghiên cứu, lý giải và giác ngộ.
Nhìn thần sắc nàng đã chắc nịch như thế, cho dù có giải thích, nàng cũng không nghe, tránh vô duyên vô nghĩa khiến nàng chán ghét, hắn cũng không giải thích thêm nữa, tránh khiến cô cảm thấy không vui.
Hoa Thiên Ngộ cố kìm lại vẻ mặt, ngoài cười nhưng trong không cười khen ngợi nói: “Pháp sư quả nhiên Phật pháp cao thâm, chắc hẳn là một cao tăng đắc đạo danh tiếng lẫy lừng, ŧıểυ nữ vô cùng khâm phục.”
Nghe thấy lời lẽ ẩn ý của nàng, Pháp Hiển liếc nhìn nàng một cái, hắn khiêm tốn nói: “Bần tăng chẳng qua chỉ là một tăng nhân bình thường trong đám chúng sinh, không dám nhận hai chữ ‘cao tăng’.”
Hoa Thiên Ngộ cười khẽ hai tiếng, ẩn chứa ý nghĩa không rõ.
Nàng lại nói: “Không biết pháp sư xuất phát từ chùa Phật nào?”
“Chùa Thiên Thai, Lương Châu.”
Hoa Thiên Ngộ khẳng định chắc nịch: “Chắc là rất nổi tiếng ha!”
“Chỉ là hư danh mà thôi, không đáng để nhắc đến.”
Hắn không nói, lòng hiếu kỳ của Hoa Thiên Ngộ lại bị khơi gợi, nàng không chịu buông tha nói: “Pháp sư, miêu tả đơn giản một chút đi?”
Pháp Hiển mân mê chuỗi tràng hạt trong tay, trong lòng nghĩ cách miêu tả đơn giản nhất về danh tiếng mà nàng muốn biết.
Hắn im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Vua Hán từng đến chùa ta để tế bái.”
Hai mắt Hoa Thiên Ngộ tỏa sáng, nàng khoa trương tán thưởng nói: “Quào, đỉnh vậy sao.”
“Hoàng đế đã từng đến chùa miếu của các người để tế bái, vậy Bồ Tát trong chùa miếu các người, chắc là linh dữ lắm.”
Nàng mỉm cười rạng rỡ, hào hứng nói: “Có cơ hội, ta chắc chắn sẽ đến cầu nguyện, để cầu xin Bồ Tát phù hộ cho ta sớm đạt được tâm nguyện.”
Sau đó, nàng nghe thấy Pháp Hiển nói một câu vô cùng “mê tín”: “Tâm thành sẽ linh ứng.”
Ngay lập tức, Hoa Thiên Ngộ bật cười ra tiếng.
Nàng buồn cười nhìn Pháp Hiển, nói: “Ta muốn trở thành người giàu nhất thế giới, chân thành hơn cả vàng, tại sao vẫn không linh ứng!”
Pháp Hiển bỗng chốc không nói gì, tâm thành và vọng tưởng không giống nhau.
Chờ khi Hoa Thiên Ngộ cười đủ rồi, Pháp Hiển nói: “Xin hỏi tâm nguyện của thí chủ là gì?”
Hoa Thiên Ngộ nói mà không cần suy nghĩ: “Về nhà thôi!”
Pháp Hiển ngước mắt lên, tầm mắt của hắn lướt qua mặt Hoa Thiên Ngộ.
Dung mạo của nàng không hoàn toàn là nét thuần của người Hán, dương như là con lai ở dị vực, vừa có nét thanh lệ của Trung Nguyên lại vừa có nét diễm hoặc phong tình của Tây Vực.
Pháp Hiển trầm ngâm suy nghĩ, hắn suy đoán nói: “Về Trung Nguyên?”
Hoa Thiên Ngộ ậm ừ đáp lại: “Ờm… Cứ cho là vậy.”
Nàng cố ý chuyển hướng chủ đề này, bèn hỏi: “Thế còn pháp sư, tâm nguyện cả đời của ngươi là cái gì?”
Pháp Hiển hơi nhíu mày, pháp tướng* trang nghiêm, giọng điệu nghiêm túc nói: “Phổ độ chúng sinh, độ thế gian hết thảy khổ ách.”
*
Sau khi nghe xong, Hoa Thiên Ngộ không chút khách sáo cười lớn, nàng cười đến mức hoa lá bay bay, suýt nữa thì cười sốc hông.
Khó khăn lắm mới ngừng cười được, vừa nói vừa cười: “Tâm nguyện này không khác gì hy vọng thế giới hòa bình, không đáng tin cậy.”
Nàng thở dài một hơi, xua đi cơn cười trong lòng, nói tiếp: “Chỉ cần con người tồn tại, sẽ có vô số cuộc đấu tranh, thế giới sẽ không bao giờ hòa bình, và ngươi, cũng không độ được tất cả mọi người trong thiên hạ.”
Ánh mắt Hoa Thiên Ngộ nhìn về phía Pháp Hiển, xem hắn phản ứng như thế nào.
Hắn nhìn về phía xa xa, ánh mắt mang một vẻ bình thản không thuộc về thế tục, giọng trầm thấp nói: “bần tăng mới nguyện thực hành mọi điều thiện, dẫn dắt chúng sinh vượt qua bể khổ của nhân gian.”
“Ngươi…” Không biết lượng sức mình.
Lời cuối cùng, Hoa Thiên Ngộ không nói ra, nhưng ánh mắt có chút trào phúng của nàng, lại nói lên tất cả.
Pháp Hiển chỉ nhìn nàng một cái, sau đó rũ mí mắt xuống, ánh mắt bình thản không gợn sóng.
Người khác trào phúng, khinh thường hắn sẽ không để ý, hắn chỉ làm theo ý nghĩ của mình, mọi thứ đều do tâm mà thôi.
Sơ tâm không thay đổi, tim sen bất động.
Hoa Thiên Ngộ liếc nhìn hắn một cái, hắn cúi đầu, bộ dáng im lặng cứ như thể sắp toạ hoá* đến nơi.
*tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết
Hành động vừa rồi của nàng quả thật rất thất lễ, mà nàng vốn dĩ cũng không phải là người câu nệ hình thức, nên không có ý định xin lỗi.
Cười cợt vị hòa thượng một hồi, tâm trạng nàng khá tốt, cũng biết dừng đúng lúc, nàng lập tức đứng dậy, nói: “Ta buồn ngủ rồi, ngày mai đến nghe pháp sư giảng kinh tiếp.”
Ngày mai lại đến chơi với hòa thượng nữa, đây chính là niềm vui duy nhất trong cuộc hành trình nhàm chán này.
Pháp Hiển ngẩng đầu, trên môi lộ ra vài phần ý cười, nói: “Thí chủ đi thong thả.”