Nhưng nay buộc phải đua giải dược thì vẫn còn tự tin vì Lạc Thiên Hoa và ba lão nhân kia đánh với Lâm Đoàn Nghĩa ít ra cũng bình thủ thị chỉ chờ song phương sức cùng lực kiệt, chỉ cần thò tay ra là tóm được ...
Hầu Tông sau khi uống giải dược xong thì tỉnh lại đứng lên, chớp chớp mắt nhìn Hầu Anh nói:
- Cha cũng đến đây ư? Thê tử tôi đâu?
Hầu Anh trừng mắt quát:
- Ai là thê tử ngươi?
Hầu Tông đưa mắt tìm rồi chỉ Mã Mỹ Trân nói:
- Đó chẳng phải là thê tử tôi thì còn ai nữa?
Nói xong chạy bổ tới Cửu U Quỷ Nữ.
Hầu Anh không ngờ phụ tử sau nhiều ngày cách biệt chưa nói một câu đã bỏ đi phủ phàng như thế, liền trầm giọng quát:
- Đứng lại.
Hầu Tông ngơ ngác dừng lại hỏi:
- Còn gì nữa?
- Hãy theo ta về.
- Theo ông về? Làm gì chứ?
Hầu Anh đỏ bừng mặt gầm lên:
- Súc sinh ngươi dám?
Hầu Tông cười hô hô nói:
- Phụ thân ông sai rồi, cha mẹ sinh con là nghĩa vụ ở đời dù muốn hay không đều thế cả. Bây giờ tôi đã đến tuổi lấy vợ lập nghiệp đương nhiên phải rời xa cha mẹ tự chăm lo cho gia thất của mình.
Hầu Anh giận đến phát run.
Hai mươi năm chăm chút sinh, nuôi dưỡng cho nó thành người không ngờ bây giờ nó giũ bỏ tất cả lại còn đối với mình vô lễ như thế ...
Hầu Tông nói:
- Tôi đi đây.
Hầu Anh tức đến nghẹn lời:
- Ngươi đi ư? Vậy ... đem trả ...
- Trả gì cho ông?
- Công lao hai mươi năm nuôi dưỡng.
Hầu Tông thản nhiên nói:
- Cái đó khó gì? Một năm tôi ăn hết ba mươi lạng bạc, cả y phục chỗ ở và công chăm sóc chừng ba mươi lạng nữa, tổng cộng nhiều lắm là sáu mươi lạng, hai mươi năm vị chi một ngàn hai trăm lạng ...
Hắn lấy trong túi ra một viên dạ minh châu to bằng mắt rồng nói tiếp:
- Vật này đáng giá hai ngàn lạng, tôi trả cho ông chẳng những hai bên từ nay không ai nợ nần gì nhau mà ông còn có lời nữa đấy.
Nói xong vứt viên ngọc sang.
Hầu Anh phát một chưởng đánh hạt minh châu rơi xuống đất.
Hầu Tông bước tới nhặt lên nói:
- Tôi đã trả ông cả vốn lẫn lời. Đã không nhận thì đó là việc của ông, đừng trách gì tôi nữa.
Nói xong cất viên ngọc vào túi thản nhiên bỏ đi.
Hầu Anh lại quát:
- Quay lại.
Hầu Tông ngoái cổ lại hỏi:
- Tôi còn nợ ông gì?
- Công sinh thành.
Hầu Tông cười hô hô nói:
- Việc việc sinh thành thì chẳng qua ông chỉ mất một ít tinh dịch là cùng chứ gì? Sau này tôi sẽ trả ông một bát là được.
Hầu Anh tức giận không sao nói hết đầu óc như tối sầm lại chân loạng choạng chực ngã.
Lạc Thiên Hoa bước đnế gần nói:
- Hầu thế huynh, loại nghịch tử này cứ đánh chết đi để lại làm gì?
Hầu Tông lạnh lùng hỏi:
- Lão đầu ngươi là ai?
Lạc Thiên Hoa vung chưởng đánh Hầu Tông bay đi ba bốn trượng quát lên:
- Ngươi là Lạc lão đầu chứ gì? Tới đây tác oai tác oái với ai thế? Thiếu gia tuy nợ Hầu Anh nhưng không nợ ngươi, sao dám ...
Hầu Anh nghiến răng vung chưởng lao tới.
Mã Mỹ Trân chợt quát lên:
- Khan đã.
Đồng thời phất tay phát ra mấy mũi ám khí.
Bọn Độ Kiếm Thanh cũng phát động Thiên Tầng Lam Chướng làm khói mù toả ra khắp cốc khẩu.
Lạc Thiên Hoa và Hầu Anh chỉ kịp phát chưởng đánh bật mấy mũi Băng Phách Thần Châm khi ngẩng lên thì bọn Cửu U Quỷ Nữ và mấy tên quỷ nam đã biến mất trong màn khói dày đặc để lại hiện trường thi thể hai tên tỳ nữ.
Lâm Đoàn Nghĩa sợ bọn Thôi Vân Tùng bị khói độc làm bị thương vội kéo họ lùi xa mười mấy trượng.
Một lúc khói tan.
Thấy Lạc Thiên Hoa cú xuống thi thể Lạc Tiết, Lâm Đoàn Nghĩa đến gần chắp tay nói:
- Người thực hiện đã chết còn lượng tình hay không gì nữa chứ? Nhưng không biết Cửu U Quỷ Nữ đã dùng thủ pháp gì mà làm chúng u mê đi như vậy?
Lão chỉ vào ba lão nhân nói tiếp:
- Mấy vị này đều có thân nhân sa vào tay dâm nữ đó, vừa rồi nó dùng Băng Phách Thần Châm chẳng lẽ là người của Hàn Sơn phái?
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu đáp:
- Yêu nữ vừa rồi chính là Mã Mỹ Trân trưởng nữ của Mã Minh Tích.
Lạc Thiên Hoa nói:
- Thế thì được rồi, nay đã biết được chủ hung nó chẳng thoát được đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Vãn bối còn có một điều chưa hiểu xin tiền bối chỉ giáo.
- Điều gì?
- Mấy ngày trước ở đây diễn ra cuộc tranh đoạt nội đan của Thiên Tải Thần Độc Long Hổ nhị tôn có rất nhiều cao thủ bịt mặt phối hợp hành động trong đó Hổ Tôn cam chịu sự chỉ huy của Long tôn, chẳng hay tiền bối có biết việc này không?
Lạc Thiên Hoa chợt đỏ mặt nói:
- Lão phu cũng chính vì việc này mà đến đây.
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ tiền bối hôm nay mới tới đây sao?
Lạc Thiên Hoa gật đầu đáp:
- Long Hổ hai đại tông phái đã lâu hành sự riêng lẻ, tuy có cam kết không xâm phạm lẫn nhau nhưng không có giao hảo gì, cho đến gần đây mới nghe nói Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại đến thăm Hổ Tôn kích phái này đối địch với Long tôn. Các tiểu phái thuộc Hổ tôn biết trước tin tức này nên phần lớn tránh mặt không tiếp nhưng một số nhân vật trẻ tuổi hiếu thắng không chịu được ước thúc đã hành nhập vào giang hồ, đó là những người tiểu ca đã gặp như thế có thể gọi là nhưng kẻ phản môn. Nhưng không biết chúng kết hợp với Long môn thế nào tiểu ca có thể nói rõ hơn không?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Sự việc diễn ra tối hôm đó rất phức tạp, không thể nói hết một lúc. Nếu tiền bối muốn nghe tường tận thì chúng ta hãy tìm một chổ nghỉ tạm vãn bối sẽ trình bày tỉ mỉ.
Lạc Thiên Hoa đồng ý.
Mọi người chôn cất ba tử thi rồi lên đường.
Lâm Đoàn Nghĩa giới thiệu ba thiếu niên, biết thêm ba lão nhân là tôn chủ của Mao Hổ Tất Thành, Hoàng Hổ đệ nhị đại chủ Vệ Cương, đệ tam đại chủ Hoá Hổ Mộc Sinh.
Qua cuộc hiểu lầm song phương đã tiêu trừ mâu thuẫn.
Người của Hổ Tôn thấy đệ tử của mình bị Cửu U Quỷ Nữ hãm hại đến nổi u mê không nhận ra thân nhân thì vô cùng câm phẫn.
Mọi người vừa đi vừa nghe Lâm Đoàn Nghĩa kể lại biến cố diễn ra đêm rằm tại Vô Lượng Sơn và những cuộc thảm sát do Long Tự Thập Tam Tôn giả mạo chàng gây ra trong giang hồ mấy tháng gần đây.
Chừng một canh giờ sau thì tới một tiểu trấn.
Lạc Thiên Hoa thở dài nói:
- Đây quả thật là một kiếp nạn của võ lâm, không ngờ Long tôn bạo hành đến mức đó.
Lại còn có Băng Nguyên Ngũ Tử và Tuyết Phong Tam Lão hoành hành, vừa xung độ nhưng lại vừa hùa vào với nhau để tàn hại võ lâm thật khó bề đối phó. Tiểu ca chịu nỗi oan khuất nay có Hổ Tôn chúng ta làm chứng hy vọng sẽ hết hiểu lầm, chỉ có những tên nghịch đồ và mấy thiếu niên bị Cửu U Quỷ Nữ thao túng chưa biết giải quyết ra sao ...
Chợt từ khu rừng bên đường vang lên một tiếng rú thảm khốc.
Tám người lập tức dừng bước.
Như có linh tính Mao Hổ Tất Thành lao tới nơi phát ra tiếng rú đầu tiên, chợt thản thốt kêu lên:
- Phùng nhi.
Bảy người còn lại cũng ùa tới thấy một trung niên hán tử ngoài bốn mươi tuổi nằm ngửa bên một gốc cây, bên cạnh có một bãi máu chắc bị nội thương không nhẹ.
Tất Thành ngồi xuống dùng nội lực trị thương cho trung niên hán tử bị thương.
Lâm Đoàn Nghĩa quay sang Hầu Anh hỏi:
- Nạn nhân là người thế nào với Tất tiền bối?
Hầu Anh đáp:
- Vị đó là Tất Phùng, trưởng tôn của ông ta, không biết vì sao bị trong thương nằm đây?
Tất Thành vận công trị thương một lúc chừng như biết mình vô lực buông tiếng thở dài rồi dừng tay hai dòng lệ chảy ra.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Tất tiền bối xin để vãn bối thử xem.
Tất Thành đứng lên nói:
- Tiểu ca động thủ đi nhưng chỉ sợ ...
Lâm Đoàn Nghĩa được phép đến ngồi bàn toạ bên cạnh nạn nhân vận huyền công, trở thành tuyệt nghệ Kim Kê Trục Mễ đẩy nội lực và cơ thể Tất Phùng làm vận hành huyệt mạch toàn thân.
Một lúc sau Tất Phùng ói ra một bãi máu đen rồi mở mắt ra.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
- Có vị nào đem theo linh dược trị thương ...
Chưa chờ chàng hỏi xong Tất Thành lật đật chạy tới đưa ba viên thuốc bỏ vào miệng trưởng tôn.
Một lúc sau Tất Phùng đã đỡ hơn rất nhiều đưa mắt nhìn mọi người, vừa thấy Tất Thành y liền đứng lên nói:
- Gia gia.
Tất Thành ấn trưởng tôn ngồi xuống nói:
- Nguyên khí của ngươi bị tổn thương trầm trọng chớ nói nhiều, để gia gia trợ thêm cho ngươi ít chân lực.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Xin Tất tiền bối để vãn bối tiếp tục trị thương.
Tất Thành đã tin tưởng mười phần vào vị thiếu niên này liền gật đầu lùi lại nói:
- Xin nhờ tiểu ca.
Lâm Đoàn Nghĩa vận công đến cực hạn làm y phục căng phồng lên, đặt một tay lên thiên linh cái Tất Phùng đẩy chân khí vào.
Năm vị cao niên Hổ Tôn thấy nội lực của chàng sung mãn như vậy thì đưa mắt nhìn nhau lắc đầu bái phục.
Qua thời gian chừng một tuần trà sắc mặt Tất Phùng bắt đầu hồng nhuận y phục Lâm Đoàn Nghĩa xẹp xuống dần, mặt tái mét đi.
Tất Thành chợt kêu lên:
- Lâm thiếu hiệp Phùng nhi đỡ nhiều rồi, đừng để chân khí tổn thương thêm nữa.
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu thu tay lại ngồi vận công điều tức.
Tất Phùng đứng lên đến trước gia gia quỳ xuống tham bái.
Tất Thành nhỏ lệ nói:
- Mạng ngươi được Lâm thiếu hiệp cứu về đấy, hãy đến bái tạ thiếu hiệp mới đúng.
Tất Phùng lĩnh mệnh tới bái tạ nhưng chưa kịp quỳ xuống thì y phục Lâm Đoàn Nghĩa chợt căng lên Tất Phùng bị đẩy lùi lại hai bước.
Lạc Thiên Hoa nói:
- Lâm thiếu hiệp hao tổn nguyên khí không ít cứ để y tĩnh toạ điều tức đừng làm phiền, Tất thế huynh hãy kể cho chúng ta nghe nguyên do vì sao mà bị thương.
Tất Phùng nhìn gia gia nghi ngại.
Tất Thành nói:
- Ngươi cứ kể rõ mọi chuyện đi.
Tất Phùng thở dài nói:
- Phùng nhi không biết quản giáo con cái sinh ra khuyển tử bất hiếu làm điếm nhục gia môn.
Tất Thành kinh hãi hỏi:
- Chẳng lẽ là Huy nhi?
- Không phải Huy nhi mà là Lượng nhi, nó và mấy thiếu nữ đến đây du hí bị tôn nhi bắt gặp, mắng nó mấy câu rồi bảo về nhà không ngờ nó phản kháng hơn nữa không biết nó học ở đâu mà chưởng lực rất lợi hại ...
- Chính nó đánh ngươi?
Tất Phùng cúi đầu im lặng.
Tất Thành rít lên:
- Thật là loạn, lão phu có liều cái mạng già này cũng giết cho được tiện tỳ đó.
Lạc Thiên Hoa cười nói:
- Tất lão ca hãy bình tĩnh lại đi, nữ nhi đã bại hoại tới mức bất chấp gia pháp đánh cả phụ thân mình gần chết thì còn xem tiên tổ vào đâu? Ta thấy nên giữ mạng lại đi uống vài chén rượu thì hơn.
Tất Thành thở dài nói:
- Thôi được, chúng ta vào trấn đi.
Một đoàn mười người đến Côn Minh nhưng không tìm thấy Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại đâu cũng gặp ai trong số sư huynh muội Lâm Đoàn Nghĩa hậu nhân bằng hữu của chàng.
Sáu người của Hổ Tôn đành chia tay với bốn thiếu niên trở về môn phái, trước khi từ biệt Lạc Thiên Hoa còn tặng cho Lâm Đoàn Nghĩa một tấm lệnh bài phòng khi cần đến.
Ngày hôm đó bốn thiếu niên đến Duyệt Tân Lâu là nơi các nhân vật võ lâm thường hay lui tới để vừa uống rượu vừa nghe ngóng tin tức.
Họ vừa ngồi xuống đã nghe một khách nhân nói:
- Phương huynh, người ta nói nhân kiệt địa linh chỉ e ngọn núi kia là tàng long phục hổ ...
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói họ Phương liền đưa mắt nhìn ra thấy ở bàn bên cửa sổ có hai vị khách nhân đang ngồi đối ẩm.
Hai người này chỉ hơn kém nhau vài tuổi, mới ngoài ba mươi mình bận nho bào, dáng văn phong nho nhã.
Vị vừa được xưng họ Phương lớn tuổi hơn cười đáp:
- Quách lão đệ nói thế là võ đoán. Có tàng long ngoạ hổ không thì tới đó mới biết được.
Vị họ Quách cười kha kha nói:
- Biết là trong núi có hổ mà vẫn vào lấy củi ấy là vì tiều phu có bản lĩnh. Còn hạng trói gà không chặt như chúng ta chịu không nổi cả nửa quyền thì vào trong đó đến xương cốt cũng không còn, ai dám? Theo tiểu đệ thì cứ vui với thanh sơn thuỷ tú, tìm mấy cô ca kỹ trong tửu lâu mà hưởng thú phong lưu là hơn cả.
Lâm Đoàn Nghĩa cảm thấy trong lời nói của hai vị nho sĩ này có ẩn chứa huyền cơ.
Lại nhìn sang bàn bên cạnh thấy bốn thiếu niên bận khinh trang nhìn sang hai vị nho sĩ đang nói chuyện với ánh mắt ác cảm.
Nhưng hai vị nho sĩ không để ý gì đến chúng.
Vị họ Phương cười điềm nhiên nói:
- Như chúng ta chỉ e không hợp khẩu vị bọn ca kỹ đâu, ta nghe đồn rằng mới đây có người bị một cô ca kỹ đá rơi xuống giường. Loại như chúng ta chỉ e ...
Chợt một trong bốn thiếu niên bận kình trang ngồi cạnh bàn Lâm Đoàn Nghĩa đứng lên hùng hổ nói:
- Tên họ Phương, các ngươi trốn vợ đi ăn vụng giòi bọ gì đó thì cứ bóc hết đi mà về, liệu giữ mồm giữ miệng không thiếu gia bẻ xương nắn gân ngươi đấy.
Nho sĩ họ Phương làm ra vẻ sợ sệt nói:
- Quách lão đệ ngươi nghe đấy, người ta có bị kỹ nữ đá bây xuống giường nhưng dư sức bẻ xương cắt gân, chúng ta lúc đó sẽ đi bằng cách nào? Với lại chúng ta nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt ở Duyệt Tân Lâu này chỉ có gà vịt với tôm làm gì có giòi bọ?
Rõ ràng vị họ Phương lộ rõ ý châm biếm vẻ sợ hãi đó chỉ làm tăng tính trào lộng mà thôi.
Cả hai cùng phá lên cười.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
- Bọn đó có vẻ bản lĩnh không tầm thường mà sao bị kỹ nữ đá?
Thiếu niên vừa lên tiếng nhục mạ bị châm chọc mặt tái xanh nói:
- Bọn hủ nho ngươi dám ...
Một tên khác kéo hắn lại nói:
- Dương lão đệ, ngươi hãy cẩn thận không chừng hắn là Phương Thông hoá trang đấy.
để Hà Hứa Nhân ta ...
Nghe nói đến Phương Thông mắt Lâm Đoàn Nghĩa chợt sáng lên.
Thôi Vân Tùng thấp giọng hỏi:
- Có đúng là lệnh sư huynh thật không?
Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu.
Thôi Vân Tùng nói nhỏ nhưng bốn thiếu niên kia vẫn nghe được, tên họ Dương cười gian xảo nói:
- Vị bên kia bàn tất là Phấn Diện Độc Lang rồi, sao không đứng lên nói chuyện?
Lâm Đoàn Nghĩa lạnh lùng đáp:
- Các hạ muốn tìm Phấn Diện Độc Lang chắc là một con chồn rồi.
Tên kia cười hắc hắc nói:
- Vậy là đúng rồi, thế là rốt cuộc chúng ta cũng tóm được chủ hung, ở Côn Minh này bao nhiêu oan hồn đang tìm ngươi đòi mạng. nếu ngươi cho mình xứng là hảo hán thì hãy đi theo chúng ta.
Lâm Đoàn Nghĩa biết lại có người giả dạng mình gây án ở Côn Minh nhưng vẫn bình thản nói:
- Oan hồn ở đây thì liên quan gì đến ta? Ngươi là thứ gì mà phải đi theo ngươi?
Tất cả tửu khách nghe mấy tiếng Phấn Diện Độc Lang đều nhao nhao đứng dậy một số đông vội vã trả tiền bỏ đi.
Thiếu niên vừa tự xưng Hà Hứa Nhân cười đắc ý nói:
- Tên họ Lâm ngươi vừa thấy mọi người sợ ngươi như lang sói nghe tên đều hoảng hốt bỏ đi cả, việc ngươi tự làm đương nhiên biết rõ hơn chúng ta, nếu ngươi đã thích uống rượu phạt thì thiếu gia sẳn lòng.
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Các ngươi muốn thiếu gia đi theo cũng đựơc nhưng trước hết hãy khai rõ tính danh ra.
Tên họ Dương đứng lên rút ra một sợi dây xích sắt hỏi:
- Ngươi biết cái này không?
Lâm Đoàn Nghĩa cười hỏi:
- Ngươi là tên nhi tử của tên nha dịch trong phủ huyện chứ gì?
Tên họ Dương tức giận lao tới quát:
- Dâm tặc muốn chết.
Đồng thời vung sợi xích đánh xuống đầu Lâm Đoàn Nghĩa.
Chàng cười nhạt nói:
- Cút.
Rồi vung chưởng đánh ra.
Với phạm vi chặt hẹp trong tửu lâu Lâm Đoàn Nghĩa xuất thủ lại thần tốc cứ tưởng rằng tên họ Dương trúng chưởng rồi mới đúng.
Nhưng hắn bật người lên không tránh được từ trên không lộn một vòng rồi tiếp tục vung tả chưởng đánh vào vai đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa dịch ghế sang nửa thước tránh chợt hỏi:
- Phi Ngô Công là gì của ngươi?
Tên kia hơi sửng người ra nhưng lập tức trở lại thái độ hung hăng quát:
- Đó là tổ tông của ngươi.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nhạt nói:
- Phi Ngô Công suốt đời làm tặc ai tin được tôn tử của hắn có người làm trong nha dịch?
Tên họ Dương tức giận rít lên:
- Tiểu tử muốn chết.
Rồi vận công vào sợi xích làm thẳng ra như ngọn côn quét sang.
Thôi Vân Tùng ngồi bên rút nhanh bảo kiếm nhằm giữa sợi xích chém xuống.
Tên họ Dương vội thu chiêu trừng mắt hỏi:
- Ngươi là ai? Vì sao trợ giúp Phấn Diện Độc Lang?
- Thiếu gia là Kim Tiểu Long Thôi Vân Tùng, rút cuộc ngươi là tặc hay nha lại nói mau?
- Ngươi là đồng bọn của Phấn Diện Độc Lang thì không xứng hỏi danh hiệu thiếu gia.
Hắn quay lại nhìn đồng bọn nói:
- Bắt lấy bọn dâm tặc này.
Vị nho sinh họ Phương vẫn ngồi điềm tĩnh uống rượu ngâm nga:
- Anh hùng ai có khắc tên lên trán Quân tử nào ai chỉ ngực mình?
Giang hồ thật giả khó phân Âu là ta chỉ biết mình thôi.
Hà Hứa Nhân quay sang quát:
- Ngươi là thứ gì mà chõ miệng vào?
Dứt lời xuất thủ như chớp lao tới vung trảo chộp vào ngực nho sĩ họ Phương.
Vị này hốt hoảng kêu lên:
- Nguy rồi.
Vừa kêu vừa nhảy đi nhưng mới một bước thì đụng phải bàn bên cạnh suýt ngã ôm đầu gối la:
- Ui chao.
Ngồi ở bàn này là một đại hán vạm vỡ thấy cảnh loạn đả cũng chẳng thèm để tâm, bị nho sĩ họ Phương vấp phải bàn làm cốc chén rơi loảng xoảng vẫn chưa phát tác, giữ lấy bàn cho khỏi đổ nhìn Hà Hứa Nhân nói:
- Thật đáng ghét.
Tên này bị rủa sấn tới quát lên:
- Ngươi có chịu cút đi không?
Đại hán vẫn ngồi điềm nhiên nói:
- Ngươi thật có mắt không tròng, hãy quỳ xuống giập đầu gọi ta mười tiếng \'Thạch thái giá ta sẽ tha mạng cho.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe đại hán nói mới nhận ra đó chính là Thạch Giác đệ tử của sư thúc mình Thất Dương Đao Thạch Lục, mừng rỡ gọi to:
- Thạch đại ca, hãy sang đây đi.
Hôm ấy Thạch Lục và Thần Châu Nhất Cái bị Quỷ Quốc Thập Hùng giết, chàng tìm mãi nhưng không thấy Thạch Giác đâu chàng ngỡ là y đã bị ném xuống biển không ngờ nay lại gặp y ở đây.
Không ngờ Thạch Giác hừ một tiếng nói:
- Ta không biết tiểu tử ngươi là ai?
Lâm Đoàn Nghĩa sửng người ra một lúc chợt nhờ mình hoá trang liền nói:
- Tiểu đệ là Lâm Đoàn Nghĩa đây mà.
- Phấn Diện Độc Lang ngươi dám lừa ta sao?
Hà Hứa Nhân thừa cơ nói:
- Thạch đại ca cũng thù ghét tên Phấn Diện Độc Lang như thế, chúng ta hãy cùng liên thủ bắt hắn.
Thạch Giác trừng mắt hỏi:
- Ngươi gọi thái gia là gì?
- Tiểu đệ gọi là đại ca chưa ...
Hắn chưa kịp dứt câu thì Thạch Giác lập tức vung chưởng đánh ra.
Bịch một tiếng Hà Hứa Nhân bị đánh bay đi ba dãy bàn.
Bấy giờ ba tên đồng bọn của Hà Hứa Nhân đang động thủ với Thôi Vân Tùng Điền Chính Tiêu và Kim Quốc Duy làm tửu quán náo động cả lên, bọn chưởng quầy tửu bảo mặt xanh như tàu lá tìm đường chạy trốn.
Hà Hứa Nhân bị Thạch Giác đánh một chưởng bay đi nhưng vẫn chưa bị thương, lấy ra một ngọn tiểu kỳ hình tam giác màu lục giương lên quát:
- Truy bắt dâm tặc mọi người hạ thủ.
Chừng như ngọn lục kỳ đại diện cho quyền uy nào đó, trong tửu lâu vẫn còn không ít khách nhân thấy Hà Hứa Nhân giương lên liền nhao nhao hưởng ứng.
Thạch Giác chợt quát lên:
- Tiểu tặc cầm thứ gì trong tay đó? Đưa Thạch Giác kiểm nghiệm xem.
Hà Hứa Nhân phất cớ nói:
- Võ Lâm Lệnh lệnh ở đây ai dám không phục?
Lâm Đoàn Nghĩa có nghe nói về Võ Lâm Lệnh, ngày xưa các bang phái trong giang hồ tổ chức đại hội võ lâm làm ra lệnh kỳ này để duy hộ chính nghĩa, không hiểu sao vật đó lại rơi vào tay Hà Hứa Nhân?
Thạch Giác cười hô hô nói:
- Bốn tiểu tặc các ngươi đi đâu cũng bày kế lừa người, hôm nay còn dám dùng Võ Lâm Lệnh dởm giễu võ giương uy. Ngươi có dám đưa cho thái gia kiểm nghiệm xem là thật hay giả không?
Hà Hứa Nhân quát:
- Ngươi là thứ gì mà đòi kiểm nghiệm?
- Rõ ràng là thứ giả ngươi mới không dám đưa ra.
Hà Hứa Nhân hừ một tiếng nói:
- Ở đây không ít bậc tiền bối võ lâm ngươi không đủ tư cách.
Thạch Giác nói:
- Nếu vậy ngươi hãy giao cho một người nào kiểm nghiệm cũng được nhưng không qua được mắt Thạch Giác ta đâu.
Hà Hứa Nhân đnàh giương lục kỳ lên nói:
- Xin một vị tiền bối nào ra đây xem Võ Lâm Lệnh này là thật hay giả?
Lập tức vang lên một giọng nói sang sảng như chuông:
- Để lão phu xem.
Tiếp đó một lão nhân chừng năm mươi tuổi rời bàn đứng lên, trước tiên chắp tay hướng sang tửu khách bốn phía thi lễ nói:
- Tiểu lão nhi là Hồng Thần Vũ tình nguyện kiểm tra không biết chư vị có tín nhiệm không?
Hà Hứa Nhân nói:
- Chưởng môn nhân Cửu Hoa phái Hồng tiền bối kiểm nghiệm thì còn ai dám dị nghị nữa?
Thạch Giác chợt quát:
- Khoan đã.
Hồng Thần Vũ nhíu mày hỏi:
- Thạch đại hiệp có gì chỉ giáo?
- Lão nhi ngươi đã từng thấy Võ Lâm Lệnh chưa?
Hồng Thần Vũ sa sầm mặt hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói bất cứ ai kiểm nghiệm cũng được mà tại sao bây giờ dám lật lọng?
- Không phải thái gia lật lọng, bởi vì giả thử ngươi chưa từng thấy Võ Lâm Lệnh thì làm sao mà biết được là thật hay giả?
Đứng trước vị võ lâm tiền bối đáng tuổi phụ thân của mình lại là tôn trưởng của một phái mà dám xưng là thái gia thì quả là thất kính.
Ngay cả Hồng Thần Vũ là người tu vi thâm hậu mà không khỏi tỏ ra công phẫn, đỏ mặt nói:
- Ngươi có biết quy củ võ lâm không?
Thạch Giác hỏi:
- Quy củ gì?
- Kính lão tôn hiền.
- Hồng lão nhi ngươi bao nhiêu tuổi?
Đường đường là một vị chưởng môn nhân mà trước đông đảo quần hùng mà bị một tên vô danh tiểu bối cật vấn như vậy thì còn đâu thể diện?
Hồng Thần Vũ quát lên:
- Ngươi là môn hạ của ai?
Thạch Giác thản nhiên đáp:
- Môn hạ của ai và tuổi tác không liên quan.
Lâm Đoàn Nghĩa cũng biết tính vị sư huynh này điên điên khùng khùng chuyên trào lộng trêu người không nén được cười to.
Thạch Giác trừng mắt quát:
- Phấn Diện Độc Lang ngươi cười gì?
Tên họ Dương chợt lên tiếng:
- Hồng chưởng môn nhân đừng câu chấp với tên ngốc tử đó, cứ việc kiểm nghiệm rồi công bố trước quần hùng, sáu đó mọi người sẽ hợp lực bắt Phấn Diện Độc Lang.
Hồng Thần Vũ tươi cười trở lại nói:
- Dương thị vệ nói rất có lý lão hủ xin chấp hành.
Lâm Đoàn Nghĩa thầm nghĩ:
- Thì ra tên họ Dương đó là thị vệ chẳng trách gì ngông cuồng như thế nhưng đã là thị vệ thực hiện sao lại bị kỹ nữ đá xuống giường? Tất kỹ nữ nào đó bản lĩnh chẳng tầm thường.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng cười lanh lảnh của một thiếu nữ rồi một bóng người màu lục bay qua cửa sổ đáp xuống một chiếc bàn tròn giữa phòng.
Mọi người kinh hãi nhìn lại thấy đó là một lục y thiếu nữ chừng hai mươi tuổi.
Thiếu nữ đứng hiên ngang trên bàn nhìn Hà Hứa Nhân bĩu môi nói:
- Thị vệ nửa xu kia, dám đưa thứ giẻ rách đó giả làm Võ Lâm Lệnh lừa thiên hạ quần hùng được sao?
Dương thị vệ quát:
- Tiện tỳ, ngươi còn dám tới đây gây nữa sao?
Lục y thiếu nữ cười nhạt đáp:
- Tiện tỳ thì đương nhiên không dám, còn bổn cô nương thì dám.
Hồng Thần Vũ nhíu mày hỏi:
- Căn cứ vào đâu cô nương dám bảo Võ Lâm Lệnh là giả?
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
- Như vậy chắc Võ Lâm Lệnh này là giả rồi nhưng vị Hồng Thần Vũ kia làm sao đứng ra bảo vệ cho hắn chứ?
Chàng chợt nhớ tới thư sinh họ Phương ngâm nga mấy câu:
Anh hùng ai có khắc tên lên trán Quân tử nào ai chỉ ngực mình?
Giang hồ thật giả khó phân Âu là ta chỉ biết mình thôi.
Chợt loé lên một ý nghĩ:
- Chẳng lẽ những nhân vật võ lâm trên lâu này có rất nhiều người giả mạo?
Nghĩ thế liền quét mắt nhìn ra.
Không biết hai vị nho sinh đã bỏ đi đâu mất.
Hà Hứa Nhân đem chiếc lục kỳ cắm xuống bàn trước mặt lục y thiếu nữ quát:
- Vậy thì tự ngươi kiểm tra xem Võ Lâm Lệnh là thật hay giả?
Lục y thiếu nữ chẳng thèm nhìn lấy một lần lạnh lùng nói:
- Bổn cô nương cần gì kiểm tra? Lệnh kỳ tối qua đã được đổi vào tay người khác rồi.
Hà Hứa Nhân nhìn lại Võ Lâm Lệnh sắc mặt chợt tái đi.
Dương thị vệ thất kinh hỏi:
- Chẳng lẽ lệnh kỳ bị tráo thật?
Không nghe Hà Hứa Nhân trả lời hắn lại nói:
- Cho dù không có Võ Lâm Lệnh nhưng Phấn Diện Độc Lang là tội đồ của võ lâm không thể không bắt trừng trị.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nhạt nói:
- Tên họ Dương, thân phận thị vệ của ngươi chưa chắc đã là thật. Chớ tác oai tác oái trước mặt Lâm mỗ.
Dương thị vệ nổi giận quát:
- Ta đường đường là thị vệ trong vương phủ sao lại không thật?