Phản Diện Của Tôi Dễ Thương Quá Mức

Chương 13

Trước Sau

break
“Sao vậy?” Hàn Tẫn chau mày. Đây là phản nghịch kỳ của Đoàn Đoàn sao?

“Chủ nhân có hắn rồi, chẳng quan tâm ta nữa,” – Đoàn Đoàn phùng má nói, rõ ràng là đang hờn dỗi.

Hàn Tẫn khẽ cong môi cười.

“Hắn sau này sẽ là nam chủ nhân của ngươi, ngươi và hắn không giống nhau.”

“Nhân loại kia thì có gì hay ho chứ…” – Đoàn Đoàn u oán lẩm bẩm.

Nó chỉ là đang ghen thôi, nhưng cũng không thật sự ghét bỏ Phong Đường, vậy cũng xem như đã tiến bộ lắm rồi. Trước mặt Hàn Tẫn, nó vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Hàn Tẫn thu lại ánh mắt, thấp giọng như đang suy tư: “Ngươi không cảm thấy hắn có chút quen thuộc sao?”

Đoàn Đoàn ngẩn ra:

“Ta cũng thấy hắn rất quen, nhưng trên người hắn có thần hồn của ngươi, khí tức cũng giống ngươi nên ta không để tâm.”

“Ừ, không có gì đâu.”

Đoàn Đoàn cũng không biết nhiều hơn ta là mấy.

Nhưng Hàn Tẫn lại rõ ràng – trên người Phong Đường có căn nguyên chi lực của nàng.

Sáng sớm tháng Chín, không khí se lạnh pha lẫn chút hỗn loạn.

Gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc lá ngô đồng ven đường xào xạc rơi rụng.

“A Tẫn.”

Nghe tiếng gọi, Hàn Tẫn quay đầu lại. Gió lùa qua khiến vài sợi tóc nàng bay nhẹ.

Chiếc áo khoác đồng phục vẫn chưa kéo khóa, để lộ lớp áo lông mỏng màu trắng bên trong.

Đôi mắt đen láy, bình lặng không gợn sóng, toát lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, cả người đẹp đến lạ thường.

Phong Đường bước nhanh đến bên cạnh nàng, hơi thở có phần gấp gáp, đôi mắt ươn ướt lấp lánh như sắp khóc.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Nhìn thấy Phong Đường, Hàn Tẫn hơi nhướng mày, rõ ràng có chút bất ngờ.


Lúc này Hàn Tẫn vừa rời khỏi khu nhà. Khu này tên là Kim Tuyết Nhã Uyển, toàn biệt thự sang trọng.

Nhờ vào hệ thống an ninh hiện đại và bảo mật tối ưu, nơi đây luôn là lựa chọn hàng đầu của giới nhà giàu và minh tinh. Nhưng muốn sống ở đây, không chỉ cần có tiền mà còn phải có thế lực.

“Ngươi cũng ở đây sao?” – Hàn Tẫn có phần bất ngờ.

Chẳng qua vì Phong Đường mỗi ngày đều có người đưa đón, còn Hàn Tẫn, từ ngày đầu tiên đã nói với phụ mẫu là tự đi bộ đến trường. Đoạn đường chỉ tầm mười mấy phút, xem như rèn luyện thân thể luôn.

Thật ra nàng vốn không quen sống chung với người khác, càng không thích bị người đưa đón, nên mấy ngày nay hai người cũng chẳng đụng mặt.

“Ừ, nhà ta ở ngay sau nhà ngươi. Ta thấy ngươi đi ra nên vội chạy theo.” – Phong Đường vừa thở vừa nói, rõ ràng là đuổi theo nàng vội vã.

Hàn Tẫn đang đứng ở bậc thang lối đi bộ, thân hình cao hơn Phong Đường một chút. Nàng hơi cúi người, đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

“Vậy từ nay đi cùng nhau.”

Con đường rộng rãi sạch sẽ, chỉ lác đác vài chiếc lá ngô đồng rụng lả tả. Thiếu nữ thanh lãnh đưa tay đặt lên đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên, nhẹ ấn, nhẹ xoa.

Cảnh tượng trông thật bình yên, tựa như năm tháng lặng trôi.

Cả gió nhẹ lẫn tiếng lá cây xào xạc cũng hóa thành âm nhạc du dương.

Ánh nắng ban mai rọi xuống bộ đồng phục của thiếu nữ và thiếu niên, khiến bức tranh ấy lại thêm phần ấm áp.

“Ai da, lại kiểm tra nhỏ nữa rồi! Mới vừa khai giảng mà!!”

“Cũng bình thường thôi mà.”

Hàn Tẫn nằm sấp lên bàn, mặt không biểu cảm, lắng nghe tiếng các bạn phía trước bàn tán rôm rả.

“Lần này chắc chắn người đứng nhất lại là Phong Đường rồi!”

"Tiểu khả ái của ta đúng là giỏi ghê!"

“Phong Đường lớn lên thật đẹp trai, có điều lại ít nói quá…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc