Phản Diện Của Tôi Dễ Thương Quá Mức

Chương 11

Trước Sau

break
Giờ học đã bắt đầu, bên ngoài hành lang vắng hoe, chỉ lác đác vài học sinh đi trễ đang vội vã chạy về lớp.

Giữa khung cảnh ấy, dáng vẻ Hàn Tẫn lại vô cùng ung dung, thản nhiên như thể tất cả chẳng hề liên quan gì đến mình.

Đoàn Đoàn: “Chủ nhân, nam chính đang ở phía sau ngươi.”

Trần Lập Ngôn có ngũ quan rõ nét, đôi mắt sâu hút, hàng mi dày và hơi xếch lên khiến gương mặt mang theo chút ngông nghênh.

Dáng người cao gầy, khí chất có phần hiên ngang, nhìn qua liền thu hút ánh nhìn.

Hàn Tẫn liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt lẫn hàng mày đều phủ đầy hàn ý, ánh mắt lạnh như sương tuyết ngàn năm.

“Đoàn Tử, trong không gian còn lại những gì?”

Lúc mới tỉnh lại nàng còn chưa kịp kiểm tra kỹ càng, đến giờ vẫn chưa rõ mình còn giữ lại được bao nhiêu thứ.

Đoàn Đoàn: “Có mấy con dao phẫu thuật, một đống bùa chú, đan dược, vài thanh kiếm và chủy thủ… Nói chung là đủ loại đồ vật từ thượng vàng đến hạ cám, chất một đống lớn. Còn có rất nhiều Tiên Khí, cơ giáp các loại.”

Nó ngừng một lát rồi tiếp: “Còn có cả quần áo, đều là lúc trước chủ nhân đi chơi ở các thế giới khác mang về.”

Lúc linh hồn bị tổn thương, không gian linh hồn cũng không mở được trọn vẹn, giờ chỉ có thể cố thu nhặt lại vài mảnh rời rạc mà thôi.

Hàn Tẫn hờ hững nâng mí mắt:

“Có bùa xui xẻo không?”

Tuy Trần Lập Ngôn vẫn chưa làm gì cả, nhưng điều đó cũng không ngăn được Hàn Tẫn ra tay “dằn mặt” sớm một chút.

Ở kiếp này, có nàng ở đây, tuyệt đối không để cho tiểu khả ái của mình bị đẩy vào kết cục bi thảm như trước.

Nghĩ tới đó, ánh mắt Hàn Tẫn càng thêm lạnh băng.

Đoàn Đoàn: “Có.”

Hàn Tẫn khẽ nâng đôi bàn tay thon dài, động tác lơ đãng, nhẹ nhàng.

Một luồng sáng nhàn nhạt – người thường không nhìn thấy – thoáng lóe lên trong không khí.

Lá bùa dần dần biến mất vào trong cơ thể Trần Lập Ngôn.

Ánh mắt đen nhánh của Hàn Tẫn lóe lên một tia sáng rồi lập tức biến mất.

Dù hắn chưa gây ra chuyện gì, nàng vẫn sẵn sàng cho hắn một cơ hội nữa—chỉ mong lần này, hắn đừng tự chuốc lấy diệt vong.

Sau đó, Trần Lập Ngôn bắt đầu rơi vào chuỗi ngày xui xẻo: ra cửa vấp chân, bị bóng rổ bay trúng đầu, đi đường thì suýt bị xe tông, thậm chí uống nước thôi cũng có thể bị sặc đến ho sặc sụa.

Đến nỗi trong mười ngày nửa tháng kế tiếp, hắn không dám bước chân ra khỏi cửa.

Tất nhiên, đó là chuyện về sau.

Hàn Tẫn trở lại lớp, liền bắt gặp tiểu khả ái của mình đang thấp thỏm bất an, ánh mắt cứ dán chặt vào cửa sau lớp học.

Vừa thấy nàng bước vào, Phong Đường lập tức lảng tránh ánh mắt, quay ngoắt đi như thể đang trốn tội.

Hàn Tẫn bật cười khẽ.

Ta trông đáng sợ đến thế sao?

Nàng lấy chiếc sandwich cùng hộp sữa đã giấu kỹ trong áo, đặt vào tay Phong Đường.

Thời tiết đã vào thu, không khí dần trở nên se lạnh.

Hộp sữa vẫn còn ấm, từ lòng bàn tay Phong Đường lan dần đến tận trái tim.


Tan học, Phong Đường tay cầm chiếc sandwich, cái miệng nhỏ xíu gặm từng miếng một, trông chẳng khác gì một chú hamster đang ăn cơm.

Tấm lưng gầy mảnh hơi cong cong, càng khiến nàng trông yếu ớt mong manh hơn bao giờ hết.

Nhìn một màn ấy, Hàn Tẫn khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên chút xót xa.

Phong gia ngược đãi nàng sao?

Phong Tiêu: “…” Ngươi đừng có nói bừa.

Hàn Tẫn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Bị ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm, Phong Đường có phần luống cuống, đôi môi hồng chúm chím khẽ mím lại, cả người đỏ bừng như bị hấp hơi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc