Hắn nắm tay cô, ánh mắt lúc nào cũng ấm áp đối tốt với cô, hắn kéo tay cô muốn đưa cô đi khỏi cái nơi làm cô khiếp sợ này
_Bảo bối con nỡ bỏ đi sao? Dịch Khiết vì chuyện của con mà đau lòng suy nhược nhập viện, con không xem nó là em gái à? Không còn yêu thương con bé nữa sao?
Tịch lão bà chấm nước mắt nói về cô chái gái hết mực nuông chiều với hy vọng cuối cùng có thể giữ hắn ở lại
_Dịch Khiết làm sao?
Hắn nghe đến em gái nhập viện thì lo lắm, cũng vì vấn đề này mà hắn vẫn chưa đưa cô đi khỏi đây
_Dịch Khiết nằm bệnh viện rồi, con bỏ chút thời gian thăm con bé được không? Hay là con hồ ly tinh này làm mờ mắt con rồi, cũng vì nó mà con trở mặt với em gái...thật là nhẫn tâm, con yêu con nhỏ này có đáng không?
Má hai hắn ấm ức hỏi, như châm ngòi vào sự việc nghiêm trọng, một lời của bà nội không đủ khả năng phá hủy cho nên nhị phu nhân nhà họ Phàm không tiết lời chăm chọt
_Thần! Anh mau đến bệnh viện đi, em ở lại đây không sao đâu, em đợi anh
Cô nhìn hắn, sâu trong ánh mắt không dám bày tỏ nỗi sợ hãi, cô quyết định ở lại, cô không muốn người ta nói hắn vì cô mà quên hết tất cả, những lời miệt thị cô có thể chịu được chỉ là không muốn để hắn khó xử
_Di nhi...em...
Phàm Khiết Thần không muốn nới lỏng bàn tay nhỏ nhắn đang giữ trong tay, hắn nhìn cô với cái nhìn sâu sắc thâm tình, đợi hắn đến bệnh viện sau đó sẽ đến đón cô về, ai dám động đến cô đừng trách sự tàn độc của hắn có thừa
_Đi đi, em không sao đâu
***
_Bà nội...bà có muốn ăn chè không? Con vừa nấu xong, còn nóng ăn rất ngon
Tịch Hạ Di chủ động nấu chè đem lên tận phòng cho bà nội hắn, cô biết bà không thích mình nên rất cố gắng để bà nhìn mình bằng cái nhìn khác
_Cút ra ngoài cho tôi
Bà nội hắn thẳng thừng dùng chén chè nóng đổ từ trên đầu cô xuống, cô hốt hoảng nhưng không dám phản ứng
_Dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng không bao giờ chấp nhận cô, cô làm ơn đừng tự tiện ra ra vào vào làm tôi chướng mắt, cô sứt mẻ chỗ nào là bảo bối của tôi lại làm ầm lên, cô quan trọng quá mà
Cô vuốt nước chè trên mặt xuống, cô cay đắng chịu đựng
_Con và Thần sẽ không bao giờ xa nhau...huhu...
_Vậy tôi nói luôn cho cô biết, tôi luôn muốn Dịch Khiết trở thành cháu dâu của tôi, con bé gần gũi tôi từ nhỏ nên rất hợp với tôi, chắc chắn con bé sẽ trở thành Phàm phu nhân
_Sao....
Cô đơ người không tin nổi những gì mình vừa nghe, thì ra đó là nguyên nhân bà nội hắn ghét cô đến vậy, cô nhận ra mỗi lần ở gần hắn Dịch Khiết đều rất ngọt ngào tình cảm này thật khác biệt so với anh trai và em gái
_Tôi cũng đã định ngày kết hôn cho cháu tôi rồi, cô biết điều thì đau khổ cũng sẽ giảm bớt, giờ này chắc hai đứa đang hạnh phúc bên nhau, cô đừng mong chen ngang
_Không...Thần sẽ không như thế
_Bốp...
_Câm miệng
Bà nội hắn tát cô một cái, cô ôm mặt khóc rất nhiều, cái tát không đau bằng lời nói hắn sẽ kết hôn với người khác
_Bà nội, bà hành hạ cháu thế nào cũng được nhưng đừng dùng thủ đoạn với Thần, anh ấy đã đủ tổn thương rồi, Thần chỉ xem Dịch Khiết là em gái nếu anh ấy biết chuyện ép hôn sẽ rất khó xử
Cô ôm chân bà nội hắn nài nỉ, bà nội hắn cười khinh bỉ nhìn cô không chút thương xót
_Cô biết gì mà nói? Cô còn muốn bị đánh đập phải không?
_Đủ rồi...
_Thần...
Hắn bất ngờ xông vào phòng, lúc hắn định đến bệnh viện khi đi được nữa đường lại không an tâm nên quay lại tìm cô, đúng là tâm tư bất ổn khiến hắn quay lại để rồi nhìn thấy cô tiếp tục bị hành hạ
_Di nhi, chúng ta đi
Hắn vuốt mớ tóc bị chè đỗ lên đang bếch dính vào nhau của cô, may mà hắn đến kịp, làm sao có thể nhìn thấy cô xảy ra chuyện, hắn luôn lo lắng khi để cô một mình ở nơi lạnh lẽo này
_Thần! Cháu nhất định phải lấy Dịch Khiết
_Ảo tưởng
Hắn nắm tay cô đưa đi, khi đi còn nói chắc một điều
_Tôi sẽ không bao giờ quay lại đây
_Thần ca...anh...
Dịch Khiết xuất hiện, trên tay đúng là có ghim kim tim truyền nước biển, sắc mặt thì xanh xao yếu ớt
_Dịch Khiết, em thật sự ổn chứ?
Phàm Khiết Thần rất yêu thương Dịch Khiết nhưng đó chỉ là tình cảm của một người anh đối với em gái không làm sao sinh ra tình cảm trai gái được
_Anh không còn yêu thương em nữa phải không? Tại sao lại xa lạ với em, nhớ lúc nhỏ anh sống riêng nhưng hàng tuần vẫn về thăm em dù là hôm đó có mưa gió giông bão, em vẫn nhớ còn anh chắc quên rồi
_Đồ ngốc, em là em gái của anh làm sao anh không thương yêu em được
Hắn nhíu mày không muốn nói đến chuyện này một chút nào, Dịch Khiết lại bất ngờ chạy đến ôm hắn, vòng tay rất chặt
_Vậy anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Từ năm 16 em đã không còn xem anh là anh trai mà là bạn trai đấy thì đã sao? Chỉ có bà nội là hiểu được nỗi lòng này nhưng mà...em chưa bao giờ dám mơ ước được gả cho anh, là do bà nội thương em nên mới tác hợp, em cũng có tự trọng riêng của mình, anh nghĩ em chỉ là đứa con gái không biết điều thôi sao?