Đỗ Thiên Phúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lê Minh Ngọc liền mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Lê Minh Ngọc: "Nhìn có vẻ vui hơn rồi nhỉ, có chuyện gì tốt sao?"
Tay cậu đưa lên gãi gãi đầu: "Đúng thật là có một chút chuyện vui."
Lê Minh Ngọc thấy bạn của mình vui như vậy cũng cảm thấy nhẹ lòng đi phần nào, cô đi đến kéo bàn của mình lại gần bàn của Đỗ Thiên Phúc. Cậu cũng như thói quen, kéo đề cương lại gần mép bàn để làm cùng cô.
Lê Minh Ngọc: "Thi xong có đi đâu không?"
Đỗ Thiên Phúc nghe được câu hỏi thì vui hơn hẳn, lập tức trả lời: "Có!"
Cả hai cứ vậy vừa cười nói vui vẻ vừa làm bài tập cùng nhau, nhìn vào hai người mà cảm thấy vui vẻ lây.
Lý Khang phía cuối bàn đang nhìn chăm chú vào phía đó, hắn chỉ vừa mới đến sau Lê Minh Ngọc, tay cầm cây kẹo không dám đi lại, không nỡ phá vỡ bầu không khí vui tươi đó. Thế là nhét cây kẹo vị dâu vào túi quần.
Tiết tự học hôm nay đỡ ồn ào hơn với mọi khi, có lẽ sắp đến ngày thi, ai nấy cũng chăm chỉ ôn bài, chỉ có vài học sinh lười biếng, không thích học thì tụm ba tụm bảy cùng nhau nói chuyện phiếm.
Đỗ Thiên Phúc cùng Lê Minh Ngọc giải đề cương giáo viên phát để tham khảo cũng làm rất nhanh, chỉ vọn vẹn 1 tiếng đã làm hết hai môn Toán và Hóa. Cả hai nghỉ ngơi thư giản đầu óc, tầm 15 phút thì tiếp tục ôn Ngoại Ngữ.
Tan học buổi chiều, Đỗ Thiên Phúc chạy về trước vì Dương Minh Phong đã đợi trước cổng. Lý Khang ngủ trong lớp vừa tỉnh dậy đã thấy cậu chạy thẳng ra ngoài, tặc lưỡi một cái bất lực vì không thể đưa cây kẹo.
Lý Khang khó chịu, tay cầm chặt cây kẹo ngồi im trên một chỗ. Mọi người trong lớp dần dần đi ra ngoài, không khí cũng trở nên im lặng hẳn. Giây tiếp theo, tiếng động dọn dẹp tập sách khiến hắn phải nhìn lên, là Lê Minh Ngọc đem tập vở bỏ vào balo chuẩn bị đi về.
Cũng chẳng quan tâm, hắn cũng đứng dậy định đi ra khỏi lớp thì nghe một âm thanh lớn ở phía Lê Minh Ngọc.
Dây giày bị tuột từ khi nào đã bị cái bàn đè lên, cô không để ý đứng liền ngã nhào sang bàn bên cạnh. Lê Minh Ngọc đau đớn đứng dậy nhưng balo lại mắc vào ghế, không gian chật hẹp giữa bàn và ghế khiến cô bất lực, thở dài một hơi.
Bàn tay to lớn của Lý Khang đưa đến kéo balo của Lê Minh Ngọc ra khỏi ghế, hai tay nhấc bỗng cô một cách nhẹ nhàng đứng dậy. Lê Minh Ngọc có chút bàng hoàng, phủi phủi quần áo bị bẩn rồi lắp bắp nói cảm ơn. Dù gì khi sáng cũng đã cãi cọ với người ta, bây giờ lại được người ta giúp đỡ có chút ngượng.
Hắn cũng chẳng mấy quan tâm, quay mông bước thẳng ra khỏi cửa mà đi mất hút.
Cánh tay ửng đỏ vì bị cạ mạnh vào bàn học, Lê Minh Ngọc xoa xoa vài cái cũng đi ra khỏi lớp.
Buổi chiều tà, ánh mắt màu đỏ cam chiếu khắp cả sân vườn. Đứa nhóc 15 tuổi cùng cục bông nhỏ chạy quanh sân cười đùa rất vui vẻ. Đỗ Thiên Phúc trên người vẫn còn bộ đồng phục chưa thay, về nhà nhìn Noãn Noãn đáng yêu lại muốn chơi đùa.
"Mau vào trong đi, nắng chiều không tốt."
Dương Minh Phong khoanh tay dựa vào cửa, chân phải bắt chéo qua chân trái, mái tóc hơi ướt vừa mới gội, trên thân khoác bộ trang phục trẻ trung mà đơn giản, áo phông cùng quần thể thao màu đen. Ai nhìn vào nói đây là một ông chú ba mươi mấy tuổi nhỉ? Trông không khác gì học sinh cấp 3, đúng là ông hoàng hack tuổi. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu Đỗ Thiên Phúc.
Đỗ Thiên Phúc nghe anh gọi liền đi vào trong, đùa giỡn khá mệt nên đã ngồi ở sofa một chút. Cơ thể lên xuống nhịp nhàng do thở dốc, trên môi thì nở nụ cười rất vui vẻ. Dương Minh Phong nhìn rồi lại nhớ đến buổi chiều ngày hôm đó, ánh nắng đỏ cam cũng chiếu vào phòng, chiếu lên gương mặt đáng yêu của đứa nhỏ, nhưng biểu cảm và hành động lại khác nhau hoàn toàn, bầu không khí khi này nó quả thật ấm áp hơn buổi chiều ngày hôm đó.
10 phút trôi qua, Đỗ Thiên Phúc lên phòng để tắm, Noãn Noãn thấy cậu bước đi cũng chạy theo, lên bật thang có chút khó khăn, chân nó quá ngắn.
Tắm không nhanh không lâu Đỗ Thiên Phúc cũng bước xuống. Noãn Noãn rất quấn người, luôn theo sau cậu, đến cả đi tắm nó cũng đợi ngoài cửa.
Noãn Noãn trên lầu đi xuống, chân ngắn bước hụt mà té xuống. Tiếng động phát ra sau lưng, Đỗ Thiên Phúc biết chuyện gì liền quay ra sau đỡ cục bông, Noãn Noãn đau đớn la vọng khắp nhà, xem xét kĩ thật may là không sao.
Bùi Khả Như và Dương Minh Phong nghe tiếng động liền chạy ra xem, Đỗ Thiên Phúc quay người lại định bụng sẽ nói không có chuyện gì nhưng chưa kịp mở miệng đã bị trượt, không tự chủ mà ngã người ra sau. Tay vẫn ôm chặt Noãn Noãn đang kêu la, đôi mắt nhắm nghiền.