Trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập bất ngờ. Hiển nhiên là do mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, khiến y không kịp phản ứng.
Thẩm Thủy Yên thật sự phạm quy. Y có một khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa không biết che giấu cảm xúc của mình. Thích là thích, tức giận là tức giận, bất an là bất an, hoảng loạn là hoảng loạn, thái độ đối xử với người ngoài khác hoàn toàn so với người mình thích.
Sự trái ngược như vậy vô cùng cuốn hút. Bởi vì trước mặt y, bạn có thể cảm nhận được mình là duy nhất.
— Tính chiếm hữu mạnh mẽ sinh ra lòng trung thành tuyệt đối.
Khắp người Thẩm Thủy Yên đầy mâu thuẫn, cuốn hút và bá đạo, ngây thơ và tàn nhẫn, ỷ lại và không tin tưởng, tình yêu trọn vẹn và khao khát độc chiếm không bao giờ được thỏa mãn... Những mâu thuẫn này tạo nên con người y, cũng tạo nên mê hoặc đặc biệt.
Sở Mộ Vân rất thích y. Vì vậy khi hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương mà y vô ý để lộ ra, lập tức cảm thấy hơi đau lòng.
Thẩm Thủy Yên ngạc nhiên như vậy. Thứ nhất là do y đào hố chôn người khác, nhưng cuối cùng lại tự mình nhảy vào hố. Thứ hai là do y nhớ đến chuyện mình và Thẩm Vân vào ngàn năm trước.
Chuyện y và Thẩm Vân gặp phải không khác gì nhiều so với Lăng Mộc và Quân Mặc. Họ đều được nhận nuôi, được dạy dỗ, được chiều chuộng, cuối cùng phải lòng người đàn ông này. Nhưng kết cục lại khác nhau.
Y không tin tưởng Thẩm Vân. Giữa y và Thẩm Vân thiếu nhất là sự tin tưởng giữa người yêu.
Nếu lúc ấy y tin tưởng Thẩm Vân, không tự cho mình là đúng. Hoặc y giống như Quân Mặc hôm nay, nói tất cả mọi chuyện cho Thẩm Vân... Liệu... kết cục có thể thay đổi không?
A Vân chiều chuộng, yêu thương y như vậy. Nếu y nghe lời, có phải hắn sẽ không...
Thẩm Thủy Yên không biết được kết quả, bởi vì y đã mất đi cơ hội. Ngàn năm nay y tìm rất lâu, đợi rất lâu, đến mức sắp phát điên, nhưng vẫn không có chút tin tức gì.
Nam nhân này là hy vọng duy nhất mà y tìm thấy. Tuy nhiên hiện tại... cũng bị y phá hủy.
Cuối cùng Sở Mộ Vân vẫn có chút mềm lòng: "Thẩm công tử, bây giờ chúng ta tách ra thì tốt hơn. Ta không phải Thẩm Vân, nếu chúng ta gặp nhau sẽ chỉ tức cảnh sinh tình, đau lòng hơn thôi. Vì vậy tách ra vẫn hơn."
Cuối cùng Thẩm Thủy Yên cũng lấy lại tinh thần. Y chậm rãi bình tĩnh lại, biết Sở Mộ Vân đang cho y bậc thang để xuống. Nếu y không đồng ý thì bọn họ sẽ phải xé rách da mặt.
Thẩm Thủy Yên không muốn... Y vẫn còn rất nhiều điều cần xác nhận. Thẩm Thủy Yên nhẹ giọng nói: "Xin lỗi. Là do ta không tốt, tạo ra nhiều phiền toái cho các ngươi."
Y ngẩng đầu nhìn Sở Mộ Vân, muốn nói nhưng lại thôi: "A Mộc..."
Tiếng A Mộc này cực kỳ giống A Vân. Y si ngốc nhìn Sở Mộ Vân, sợi tóc đen trượt xuống che khuất nốt chu sa đỏ tươi giữa trán. Bởi vì hơi nước trong mắt y mà cả người y mất đi sự bá đạo, độc đoán, càng thêm yếu ớt và chật vật...
Sở Mộ Vân hơi siết tay. Ngàn năm trước, hắn thích vén sợi tóc trên trán Thẩm Thủy Yên, hôn lên nốt chu sa xinh đẹp. Bởi vì nốt chu sa giữa mày mang ý nghĩa là dấu vết người yêu kiếp trước lưu lại, để khi chuyển thế còn có thể tìm thấy y, tiếp tục yêu y...
Thẩm Thủy Yên không hiểu được tình ý tốt đẹp ẩn chứa trong đó. Nhưng Sở Mộ Vân lại hiểu, trái tim hắn không biết tại sao đột nhiên đập mạnh.
Như thể màu đỏ tươi này là do hắn điểm lên.
Nó là những ngày tháng yêu đương triền miên, là niềm vui đùa.
Sở Mộ Vân hiếm khi xuất thần, nhưng chỉ trong chớp mắt. Ngắn ngủi đến mức không ai nhận ra.
Hắn nhìn Thẩm Thủy Yên, trong mắt tràn ngập bình tĩnh: "Thẩm công tử, chúng ta tạm biệt ở đây thôi."
Thẩm Thủy Yên thở dài, cuối cùng đồng ý: "Được."
Sở Mộ Vân chắp tay, ba người xem như chia tay trong hòa bình.
Khi chỉ còn hai người, Sở Mộ Vân bắt đầu "tra hỏi" Quân Mặc: Về Thẩm Vân và những chuyện không chỉ xoay quanh Thẩm Vân.
Những câu hỏi này chỉ là chút tình thú giữa hai người.
Quân Mặc không hề lo lắng, kể lại tất cả mọi chuyện.
Sở Mộ Vân vốn là Thẩm Vân, hắn biết rõ hơn bất kỳ ai về những chuyện đã xảy ra. Đương nhiên hắn cũng biết tiểu tử này không hề lừa mình.
Sở Mộ Vân hỏi vậy chỉ để Quân Mặc an tâm, vì vậy đó không phải là trọng điểm.
Thẩm Vân không quan trọng, chuyện ngàn năm trước cũng không quan trọng. Sở Mộ Vân hỏi nửa đời Quân Mặc đã trải qua những gì....
Dù biết chuyện y trải qua vô cùng đen tối, tàn khốc, đến khi y áp chế được thể chất tai ương, nghênh đón cuộc sống mới. Quá khứ giống như tấm ảnh bị đóng băng, có thể đau đớn, nhưng không tuyệt vọng, thống khổ không lối thoát.
Cuộc đời Quân Mặc quá dài, Sở Mộ Vân không thể hỏi hết, nhưng vẫn có thể khuyên được y.
Những thứ này giấu đi thì càng chôn càng sâu, đến khi thối rữa, gây ra tổn thương khôn lường. Tuy nhiên nếu có cơ hội để chúng dưới ánh mặt trời, chúng sẽ biến thành làn khói mỏng, thổi một cái liền biến mất.
EQ của Sở Mộ Vân cao nên hiểu rất rõ điều này.
Sau chuyện này, ba góc trên đầu Quân Mặc đã sáng. Chỉ còn lại cái cuối cùng.
Linh cục cưng: "Lười biếng đại đại thật dễ công lược."
Sở Mộ Vân: "Bởi vì y ngoan giống như ngươi vậy."
Linh: "Thật không ~~...Ngại quá đi~~~"
Sở Mộ Vân: ^_^
Tâm trạng Sở tổng tốt như ánh mặt trời.
Tuy bí cảnh rất nguy hiểm, nhưng hành trình của Sở Mộ Vân và Quân Mặc như đi hưởng tuần trăng mật, ngọt ngào đến mức xung quanh đều bắ.n ra bong bóng màu hồng.
Dạ Đản Đản thỉnh thoảng chui ra khỏi túi thú cưng để hít không khí, ăn chút linh hồn. Nhưng y không hề hứng thú với rừng cây tàn tạ không có suối nước nóng, càng không cần đề cập đến tiểu tử không có màu sắc kia, càng nhìn càng phiền, không bằng đi ngủ.
Bọn họ lúc đi lúc dừng. Thẩm Thủy Yên cũng theo bọn họ suốt một đường.
Sau khi bị hành hạ toàn thân, thị vệ Vụ Thanh Cung cuối cùng cũng đuổi đến nơi.
Thẩm Thủy Yên không đi theo hai người nữa, mà mang người về phủ.
Không phải là từ bỏ, mà do rất khó tìm được điểm đột phá từ hai người này. Hơn nữa rất nhiều chuyện còn chưa rõ, cần phải điều tra.
Lăng Mộc... cái tên này rất quen tai. Y muốn xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào!
Y phái người đi điều tra cuộc đời Lăng Mộc, lại không biết Sở Mộ Vân đã ra tay từ sớm.
Có kinh nghiệm khi "lộ tẩy" trước Dạ Kiếm Hàn, Sở tổng sao có thể không sửa bug?
Vì vậy Thẩm Thủy Yên đi điều tra, muốn tra đến mức như Dạ Kiếm Hàn... Đương nhiên không phải là không thể, nhưng lại mất rất nhiều thời gian. Đợi đến khi tra rõ thì ngại quá, Sở tổng đã thành công lui thân.
Tuy Thẩm Thủy Yên "mất tích" nhiều ngày như vậy, nhưng có người vẫn theo dõi bọn họ.
Người này không ai khác chính là Tạ Thiên Lan từng tương ái tương sát với hắn ở ngàn năm trước.
Sau khi lần theo manh mối, Tạ Thiên Lan nhanh chóng phát hiện ra Quân Mặc, sau đó... phát hiện ra Lăng Mộc.