Thật ra cảm giác này rất vớ vẩn, chưa đề cập đến mâu thuẫn giữa sự xa lạ và quen thuộc, chỉ cần có cảm giác như vậy đã là bất bình thường.
Bởi vì bóng người ngược sáng rất hư ảo, vốn dĩ đã không nhìn rõ ngũ quan, cùng lắm chỉ nhìn thấy bóng dáng và mái tóc đen dài như mực rủ đến tận hông của hắn.
Dù không nhìn rõ dung mạo, nhưng bất cứ ai cũng có cảm giác rằng người này rất đẹp.
Thật ra Dạ Kiếm Hàn rất muốn nhìn rõ hắn. Không hiểu sao y có cảm giác nếu nhìn thấy sẽ có phát hiện bất ngờ, thậm chí phát hiện này sẽ đảo lộn tất cả nhận thức của y.
Y không nhịn được bước lên một bước, trong trạng thái thất thần, suy nghĩ trống rỗng mà tiến lên...
Từ đầu đến cuối, Sở Mộ Vân vẫn nhìn chằm chằm y.
Trong <> có miêu tả về đoạn này.
Trong lúc Diệp Phi (nhân vật chính) chiến đấu với Dạ Kiếm Hàn, vô tình chém văng giọt máu của Dạ Kiếm Hàn vào ánh sáng trắng. Sau đó ánh sáng đỏ dần dần thay thế, cả Tu La Vực rung chuyển dữ dội, những cảm xúc tiêu cực bắt đầu điên cuồng, kích thước từ quả trứng bồ câu đột nhiên to như quả bóng, như ngọn núi lại che trời lấp đất.
Rung chuyển kịch liệt và đảo lộn trời đất như vậy nhưng Dạ Kiếm Hàn vẫn không nhúc nhích.
Y nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ kia, linh hồn như bị đóng đinh, hoàn toàn mất đi thần trí.
Nam nhân thông minh đa trí cũng có lúc thất thần như vậy, Diệp Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua!
Sở Mộ Vân viết ra đoạn này, tuy nhiên chính hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tác giả viết một cuốn sách sẽ sắp xếp rất nhiều thiết lập ở đoạn đầu, nhưng khi phác thảo cốt truyện sẽ có một vài chi tiết đột nhiên nảy ra, tác giả cũng không ý thức được. Đợi đến khi nhận ra thì truyện đã đến đoạn kết, mà đoạn văn này rất sát với thiết lập nên được giữ lại.
Nhưng thực tế... tác giả lại không biết về chi tiết này.
Giống như hiện tại, Sở Mộ Vân chỉ biết dẫn Dạ Kiếm Hàn đến đây, khiến máu của y và ánh sáng dung hợp, nam nhân vô cùng thận trọng kia sẽ thất thần.
Sở Mộ Vân không thấy được thứ mà y đang nhìn.
Thứ này tác động đến y vô cùng lớn, lớn đến mức bóp nghẹt tinh thần, khiến y mất khống chế mà bị mê hoặc.
Sở Mộ Vân viết ra tình tiết này, nhưng lại không biết Dạ Kiếm Hàn nhìn thấy thứ gì.
Tuy rằng sau đó hắn đã giải thích cho độc giả, nhưng tận sâu trong lòng Sở Mộ Vân lại không cho là vậy.
Lí do hắn đưa ra là bịa đặt, không phải là những gì <> nói cho hắn.
Nói ra cũng cảm thấy vớ vẩn...
Sở Mộ Vân ở thế giới này lại không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ không thể không nghĩ tới.
Hắn đã xuyên vào thế giới mà hắn viết, còn gì vớ vẩn hơn chuyện này?
Chuyện không thể cũng đã xảy ra, còn có gì gọi là "không thể" nữa?
Chỉ trong thời gian ngắn, hai người đã suy nghĩ rất nhiều.
Tuy nhiên Sở Mộ Vân vẫn phản ứng nhanh hơn.
Dù sao kế hoạch công lược Tham ăn đã chờ đợi từ lâu, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Trong <> Diệp Phi đẩy Dạ Kiếm Hàn vào ánh sáng đỏ.
Việc Sở Mộ Vân định làm lúc này chính là việc này...
Ừm, Tham ăn sẽ không chết được, chỉ là sẽ có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Chuyện ngoài ý muốn kia đã cứu Diệp Phi, còn bây giờ lại cho Sở Mộ Vân một ân huệ lớn.
Sở Mộ Vân không nghĩ ngợi nhiều liền vươn tay.
Thế nhưng lúc này, Dạ Kiếm Hàn dường như cảm nhận được mà đột nhiên quay lại.
Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong nháy mắt, trong lòng Sở Mộ Vân đột nhiên giật thót, trái tim đập không ngừng thoát khỏi sự khống chế của hắn. Nói khoa trương thì chính là trái tim có ý thức của riêng mình.
Mà lúc này Sở Mộ Vân đã vươn tay ra, không thể dừng lại được nữa.
Hắn đẩy Dạ Kiếm Hàn.
Giống như trong truyện, Dạ Kiếm Hàn không hề có năng lực chống cự, cơ thể y như tờ giấy mỏng, lực đẩy không mạnh nhưng y lại không thể chống cự mà rơi vào ánh sáng đỏ kia.
Ngay sau đó, ánh sáng đột nhiên chói lòa. Dạ Kiếm Hàn giống như thanh sắt bị nam châm hút, đừng nói đến chống cự, thậm chí y còn tự mình đi vào.
Trong suốt quá trình, Dạ Kiếm Hàn vẫn luôn nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân.
Giống như thể xác mất đi linh hồn vậy.
Trái tim Sở Mộ Vân đập nhanh hơn, cảm giác mất kiểm soát khiến hắn như không là chính mình nữa.
Ý thức và thân xác tách rời, hành động và suy nghĩ không trùng nhau, thậm chí còn đấu tranh.
Ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn lúc này là: Kéo y ra, mau... kéo y ra!
Không thể!
Dưới kỹ năng duy trì tỉnh táo của Linh cục cưng, Sở Mộ Vân đột nhiên hoàn hồn.
Thật vớ vẩn, Dạ Kiếm Hàn sẽ không gặp nguy hiểm, hắn cần gì hoảng loạn như vậy!
Không, cho dù Dạ Kiếm Hàn có chết thì hắn cũng không nên hoảng loạn!
Sở Mộ Vân hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, khi quay lại liền ngơ ngẩn.
Dạ Kiếm Hàn đã biến mất, trong ánh đỏ xuất hiện một bóng người xa lạ... Cảm giác quen thuộc khiến Sở Mộ Vân không thể rời mắt.
Hắn cứ ngây người nhìn, tuy không thấy rõ nhưng rung động từ linh hồn lại chi phối tất cả.
Tưởng chừng như rất lâu, nhưng chỉ qua một giây.
Ánh sáng đỏ tan đi, cảnh tượng vừa rồi biến mất như giấc mơ.
- Sau khi tỉnh lại, trong đầu chỉ còn lại tàn ảnh.
Nó chỉ to bằng lòng bàn tay, hình bầu dục, lớp vỏ màu đen có những đường hoa văn mảnh màu trắng, nhìn như đang chuyển động. Tuy thứ này thần bí nhưng cũng rất đẹp.
Tâm trạng Sở Mộ Vân không tệ, hắn búng nó mấy cái, quả trứng đen liền cọ cọ lòng bàn tay hắn.
Linh cục cưng: "Wow, Tham ăn đại đại!"
Sở Mộ Vân: "Cute không?"
Linh: "~(≧▽≦)/~ Cute!"
Sở Mộ Vân nhìn quả trứng một lúc lâu, khóe miệng nở nụ cười sung sướng: "Dạ Kiếm Hàn, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay."
Trận này cha con đánh nhau... Ừm, cha thắng.
Bản thân Dạ Kiếm Hàn chính là chìa khóa, vào Tu La Vực cần có y, rời khỏi Tu La Vực cũng cần y là được.
Khi Dạ Kiếm Hàn ở trạng thái trưởng thành còn phải mất công đấu trí đấu dũng, nhưng bây giờ tên này đã thoái hóa thành quả trứng... Sở tổng: Ha ha.
Sở Mộ Vân mang theo Dạ Đản Đản rời khỏi Tu La Vực, nhưng không biết khi hắn đi, Tu La Vực liền rơi vào trạng thái điên cuồng.
Vô số cảm xúc tiêu cực tập hợp lại, lớn mạnh gấp bội, cuối cùng tụ lại chỗ ánh sáng đỏ.
Đen đỏ đan xen, bóng người như ẩn như hiện.
Nếu nhìn kĩ có thể thấy dưới ống tay áo đen tinh xảo kia là những ngón tay thon dài đang siết chặt.