Trong mắt Sở Mộ Vân tràn ngập ngạc nhiên không thể che giấu, nhưng sau đó hắn lập tức bình tĩnh lại.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau. Không ngờ hắn cũng bị tính kế.
Xem ra Dạ Kiếm Hàn đã biết chuyện hắn không mất trí nhớ sau khi sống lại từ lâu. Hơn nữa không chỉ vậy, chuyện y biết có thể còn nhiều hơn so với Sở Mộ Vân tưởng tượng.
Khi một người gặp bất ngờ lớn dễ mất đi bình tĩnh, từ đó lộ ra nhiều sơ hở. Cuối cùng bị người khác bắt lấy nhược điểm, hoàn toàn mất đi khống chế với mọi chuyện, trở thành thịt cá mặc người xâu xé.
Nhưng Sở Mộ Vân lại rất bình tĩnh.
Hai bên đối diện, Sở Mộ Vân lộ ra thần thái mà Dạ Kiếm Hàn chưa nhìn thấy bao giờ.
Khuôn mặt tuấn mỹ kia không còn vẻ cung kính và phục tùng, khóe môi cong lên đầy mê hoặc khó giải thích. Hắn bình tĩnh và thản nhiên, đôi mắt đen nhánh toát lên vẻ lí trí.
Đây là nam nhân có tâm trí vô cùng kiên định.
Dạ Kiếm Hàn khẽ nhếch môi mỏng, vô cùng hài lòng với những gì mình thấy.
Quả nhiên là một người hấp dẫn. Sau khi hắn lộ bản chất thật, y mới nhìn rõ được khí chất sáng lạn ẩn giấu sâu bên trong kia: Nó ám chỉ sự cơ trí, miêu tả nội tâm hắn, hợp tấu ra hai chương nhạc có một không hai về dáng vẻ mê hoặc này.
Dạ Kiếm Hàn mỉm cười: "Nếu ta thật sự chết vì ngươi thì sao?"
Điều y nói có vẻ phi logic nhưng Sở Mộ Vân lại hiểu được.
Đã qua một tháng mà nam nhân này vẫn canh cánh chuyện ngày đó trong lòng.
Ngụy trang đã bị lộ, Sở Mộ Vân cũng lười nói có lệ: "Dù sao cũng chỉ là thử mà thôi" Ngụ ý là: Ngươi vốn dĩ sẽ không chết vì ta.
Dạ Kiếm Hàn nói: "Ta thật sự đã lấy máu đầu tim ra."
Sở Mộ Vân gật đầu tán thành: "Ngươi còn cắn nuốt đau đớn của ta."
"Ta làm đến mức này mà ngươi vẫn không cảm động?"
Sở Mộ Vân đột nhiên nhướng mày, cười với y: "Có chứ, nếu không đã không bị ngươi bắt thóp."
Khóe mắt hắn hơi cong, nở nụ cười rất nhạt nhưng lại vô cùng mê hoặc. Nụ cười ấy giống như lông vũ mềm mại quét qua da, không có sức nặng mà lại mang đến cảm giác rùng mình.
Rõ ràng Dạ Kiếm Hàn hơi ngẩn ra, tuy nhiên y lập tức mỉm cười: "Không động lòng... vì dù sao ngươi cũng yêu tên kia sâu đậm."
Đôi mắt Sở Mộ Vân lóe lên, trong lòng hắn có chút nghi ngờ, tuy nhiên vẫn muốn dò xét thử: "Xin lỗi vì đã lừa ngươi, nhưng ta rất cần cây Linh Dẫn Thảo kia."
Dạ Kiếm Hàn nói: "Dùng để cứu Lăng Túc Vân."
Sở Mộ Vân: "Đúng vậy."
Dạ Kiếm Hàn đột nhiên liếc Lăng Huyền, lời nói đầy ẩn ý: "Ngươi đúng là tình sâu nghĩa trọng."
Bốn chứ này khiến Lăng Huyền không hiểu sao căng thẳng.
Trong lòng Sở Mộ Vân khẽ động, quyết định tương kế tựu kế.
Hắn cụp mắt, nói với Dạ Kiếm Hàn: "Xin hãy trả Linh Dẫn Thảo cho ta. Chỉ cần cứu được Lăng Túc Vân, ta sẵn sàng trả giá bất cứ thứ gì."
"Ta muốn ngươi trở thành..." Khóe mắt Dạ Kiếm Hàn liếc qua Lăng Huyền, giọng nói trầm thấp tràn ngập dục vọng: "Nô lệ tình dục của ta."
Y vừa dứt lời, ánh sáng đỏ lập tức quét qua, Lăng Huyền đột ngột ra tay, trường kiếm đỏ tươi đâm thẳng về phía trái tim Dạ Kiếm Hàn...
Dưới tình thế nguy cấp như vậy, vào thời khắc sinh tử, Dạ Kiếm Hàn lại không nhúc nhích, không tránh cũng không đỡ. Thậm chí y còn cười khẽ.
Trong chớp mắt, Sở Mộ Vân lập tức ra tay. Hắn cầm lấy lưỡi kiếm đỏ tươi, đỡ lấy đòn trí mạng đầy tức giận của Lăng Huyền.
Bởi vì khí lực của hai người vô cùng mạnh va chạm với nhau, hào quang sáng chói vô cùng, rung chuyển cả trời đất.
Lăng Huyền không muốn Sở Mộ Vân bị thương nên đã thu chiêu vào phút cuối, khí lực đập mạnh ra bức tường rồi mới dừng lại.
Theo lí thuyết va chạm như vậy không thể khiến y bị thương, nhưng khi thu chiêu lại bị phản phệ. Yết hầu y hơi gợn, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Sở Mộ Vân chỉ nhìn thoáng qua rồi cụp mắt.
Tuy nhiên Dạ Kiếm Hàn đã nhìn thấy cảnh này, thậm chí còn bắt gặp sự đau lòng chợt lóe trong mắt hắn.
Dạ Kiếm Hàn cười khẽ: "Có vẻ tình nhân nhỏ của ngươi không đồng ý thì phải."
Sở Mộ Vân trầm giọng: "Ta và y không có quan hệ gì."
Ánh mắt Lăng Huyền nhìn hắn dường như bốc lên ngọn lửa: "Lăng Mộc, ngươi có biết mình đang làm gì không!"
Sở Mộ Vân nhìn y, đôi mắt lạnh lùng và hờ hững: "Ta làm gì cũng không liên quan đến ngươi."
Lăng Huyền tức giận nói: "Tên nam nhân này có gì xứng để ngươi trả giá nhiều như vậy? Gã muốn giết ngươi! Gã chán ghét ngươi! Ngươi vì gã hóa thành bạch cốt, gã lại nuôi một đám tình nhân. Gã vốn không quan tâm đến tình ý của ngươi, cho dù ngươi có trả giá thế nào thì gã cũng không để ý! Ngươi làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Sở Mộ Vân quay lưng về phía y, đối mặt với Dạ Kiếm Hàn.
Lăng Huyền không nhìn thấy sự trống rỗng trong mắt hắn, nhưng Dạ Kiếm Hàn lại thấy được.
Nam nhân cường đại lúc này mấp máy môi, hiển nhiên là vô cùng thống khổ. Nhưng hắn lại không để lộ ra, vì sự tự do của tình nhân nhỏ mà hắn cam tâm tình nguyện gánh chịu tất cả.
Vũ nhục cũng được, hiểu lầm cũng thế, tất cả đều không thắng nổi hai chữ thâm tình kia.
Sở Mộ Vân hít một hơi thật sâu, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: "Ta sẽ thực hiện lời hứa, chỉ cần Lăng Túc Vân có thể sống lại."
Sở Mộ Vân siết chặt nắm tay: "Chỉ cần hắn có thể sống lại."
Dạ Kiếm Hàn khẽ thở dài: "Nhưng ta lại không muốn Lăng Huyền được tự do."
Sở Mộ Vân giật mình ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt luôn bình tĩnh đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Nhưng hắn vẫn cố chấp như cũ: "Chuyện này có liên quan gì đến Lăng Huyền?"
Dạ Kiếm Hàn cầm ngọn Linh Dẫn Thảo yếu ớt kia, chậm rãi lắc lắc nó: "Linh Dẫn Thảo là thứ cần thiết để kích hoạt con rối, chỉ cần kích hoạt nó là Lăng Túc Vân sống lại, nhưng..." Y liếc về phía Lăng Huyền, chậm rãi hỏi: "Ngươi có biết người sống lại nhờ con rối sẽ có dáng vẻ như thế nào không?"
Lăng Huyền cứng đờ người khi nghe đến câu cuối cùng của Dạ Kiếm Hàn.
Dạ Kiếm Hàn tiếp tục nói: "Con rối vô tri vô giác, không cảm xúc, điểm duy nhất giống con người chính là biết thở và cử động."
Sở Mộ Vân ngắt lời y: "Đủ rồi! Ta chỉ cần hắn sống lại!"
"Đúng vậy, ngươi chỉ cần gã sống lại..." Dạ Kiếm Hàn cười: "Làm Thân Xác Tương Ứng, có thể sống để thúc giục thuật Đại Hành đúng không?"
Sở Mộ Vân giật mình ngẩng đầu nhìn y.
Dạ Kiếm Hàn quay lại nhìn Lăng Huyền, gần như gằn từng chữ một nói: "Tiểu tử, ngươi còn nhớ mình tới từ đâu không? Ngươi còn nhớ A Mộc cứu mình thế nào không?"