Những người tôi từng tin tưởng là bạn bè đều đã quay lưng đi vì chuyện tôi gặp. Tôi cũng không oán trách gì họ. Và hiện giờ cũng không phải lúc để tôi quan tâm mấy thứ đó. Tôi đang mắc nợ và phải làm việc quần quật vì đã nói sẽ trả tiền đầy đủ cho ông chủ. Vì vậy lần đầu tiên trong đời, tôi làm việc một cách đàng hoàng. Tôi nhận đi giao báo vào sáng sớm, sau đó phải đến nhà máy làm việc cho tới tối. Đến đêm, tôi mặc lên người mấy bộ quần áo hoá trang ngộ nghĩnh đi phát tờ rơi trên đường.
Tôi chỉ ngủ được 3 tiếng và ăn hai bữa trong một ngày. Đó là cách tôi bắt đầu chặng đường của mình. Mẹ tôi chỉ sống thêm được 3 tháng sau ngày hôm đó. Trái với suy nghĩ rằng mẹ tôi sẽ chỉ duy trì được mấy tuần của ông bác sĩ kia, mẹ đã gắng gượng tận 3 tháng đến hơi thở cuối cùng chỉ vì nghĩ đến đứa con trai của bà. Vì không muốn để tôi lại một mình mà đấu tranh giành lấy từng giây từng phút một.
Ngày cuối cùng, tôi đến trả hết tiền viện phí rồi lau dọn phòng bệnh của mẹ, lúc này túi tôi thực sự đã rỗng tuếch rồi, nên tôi phải đi phát tờ rơi ở cả phố giải trí. Một đêm giữa hè, tôi mặc bộ đồ thú bông kín mít đến nghẹt thở và phát tờ rơi quảng cáo cho một phòng karaoke mới khai trương. Hôm đó là ngày rải tro cốt của mẹ xuống sông, nhưng tôi lại không thể nghỉ làm được. Từ 3 tháng trước khi bắt đầu công việc, một phần nào đó trong đầu tôi đã chết lặng không còn di dịch gì được nữa.
Không biết có phải là do cảm xúc của tôi đã trở nên chai sạn rồi hay không, nhưng tôi nhận ra điều này thật kì quái khi kết thúc công việc vào 2 giờ sáng và ngồi trong một ngõ hẹp phía sau phố giải trí. Tôi có thật sự vì mong muốn nên mới trả đống viện phí đắt đỏ trong 3 tháng đó cho mẹ? Nếu thật thì vì sao tôi lại không thấy đau buồn gì hết? Câu hỏi vừa mới nảy ra đã nhanh chóng bị đè nén bởi sự mệt mỏi và biến mất ngay lập tức. Vì còn phải đi giao báo vào buổi sáng nên tôi định hỏi xin ở tạm trong nhà kho và ngủ trên ghế để có thể nghỉ ngơi được 2-3 tiếng.
Nhưng để nhét được cái đầu to đồ sộ này vào trong nhà kho chật hẹp thì chẳng dễ tí nào. Tôi ngồi thẫn thờ trong bộ đồ thú bông, đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau phát ra từ đâu đó. Thật ra cũng không có gì bất thường nếu xảy ra mấy vụ đánh nhau ở phố giải trí này. Nhưng lại khá hiếm lạ nếu người tham cuộc đều hoàn toàn tỉnh táo mà không say xỉn gì. Tôi định lờ đi vì dù sao họ cũng chẳng làm phiền đến tôi, nhưng một câu do ai đó nói ra đã khiến tôi phải để ý
đến.
"Trời phạt chết mày đi thằng chó!"
Ngay sau giọng nói đầy hung tợn đó là âm thanh đánh nhau vang dội đầy kịch liệt. ĐÙNG, RẦM, RẦM, CHOANG! Người và vật xô đẩy nhau, tiếng chai lọ vỡ liên tục vang lên. Loại âm thanh này rất thân thuộc đối với tôi. Khi tôi vừa rẽ vào góc đường thì thấy bốn người đàn ông đang xúm lại đánh một ai đó. Đương nhiên, cái người cố chống lại đó đang bị dồn về thế phòng thủ, nhưng nhìn chung tình hình thì hai bên lại gần như ngang tài ngang sức.
Tôi đã nghĩ cái tên đó chắc hẳn phải đánh đấm rất giỏi, không phải vì hắn có thể một lúc chống lại nhiều đối thủ như thế. Bọn chúng khoảng tầm 20-25 tuổi, trông chỉ như loại côn đồ dởm mà hay nhè đêm đêm mới dám thó đầu ra. Mấy thằng như này tôi cũng tự xử được. Điều khiến tôi ngạc nhiên ở đây là cái tên đó đánh nhau chỉ với một tay. Một tay khác của hắn thì đang bị băng bó lại, thế nhưng hắn ta vẫn có thể giữ cái khuôn mặt vô cảm đó mà đánh lại cả bốn người một cách thong thả.
Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng khá chắc là người đàn ông băng bó kia sẽ thắng. Nếu không phải lúc đầu bị một câu kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì tôi đã không có hứng gì với vụ việc này, nên tôi xoay người định về. Nhưng rồi chợt thấy một trong những kẻ côn đồ đó lấy thứ gì ra trong lúc đánh nhau. Đó là dao găm mà tôi từng quen thuộc. Loại dao có cùng kiểu với loại tôi hay dùng hồi trước đang ở trong tay gã đó.Trong vô thức, chân tôi đã tự động di chuyển. Đến khi tôi tỉnh táo lại, tay của tôi cũng đã hành động.
"Kuakk!"
RẦM. Tên côn đồ đánh rơi dao và kêu gào khi bị tôi giữ lấy tay bẻ vặn. Có lẽ là do gã bị tôi áp chế và quặt tay chỉ trong thoáng chốc, trước khi tôi nhận ra, trận đánh đã ngừng lại và mọi ánh mắt đều đổ về phía tôi. Tiện thể, ánh mắt của mấy thằng này trông như vừa thấy cái gì hoang đường lắm ấy.
"Mày là thằng nào?"
Một tên côn đồ ngớ người ngạc nhiên hỏi. Tôi liếc nó một cái rồi lại đấm vào mặt của cái gã còn đang gào thét kia.
Huỵch−
Chờ gã ta ầm ầm lăn được vài vòng trên mặt đất, ba tên đồng bọn nhanh chân chạy tới đỡ hắn rồi lại nhìn tôi chòng chọc.
"Đậu má, mày cùng phe với thằng chó đó chứ gì?"
Tôi lắc đầu mà không thèm nhìn cái người mà gã ta chỉ vào. Nhưng một tên khác đã bắt đầu nhảy dựng lên với vẻ mặt như gặp chuyện gì sốc lắm.
"Lũ khốn đê tiện! Bọn mày dám chơi đâm lén sau lưng?! Lũ hèn..."
Thế bốn đứa đánh hội đồng một người thì không hèn chắc? Tôi nhìn cả đám thảm hại kêu gào như thế rồi kéo tên đồng bọn còn đang quay cuồng dưới đất lên chạy mất. Chắc chúng sợ khi phải đối mặt thêm tôi nữa trong khi một người thôi cũng đã đủ làm cho bọn nó vật vã rồi. Tôi hướng mắt nhìn theo cho đến khi bọn chúng biến mất rồi quay người lại. Giờ thì về đánh một giấc thôi. Đặt ra mục tiêu trong đầu và nhấc chân đi, thì người còn lại đã lên tiếng.
"Này, thỏ."
Thỏ? Tôi tự hỏi trong chốc lát mới chợt nhớ ra là mình vẫn đang mặc bộ đồ thú bông. Bảo sao bọn côn đồ đó nhìn tôi ngơ ngác thế. Tôi nghe thấy một giọng nói trầm nhẹ trong khi nhớ lại cái đám đã chạy đi lúc nãy.
"Cậu định chịu trách nhiệm với tôi thế nào đây?"
Lấy một điếu thuốc ra rồi đặt lên miệng, hắn giải thích, mắt hững hờ nhìn.
"Nhờ cậu mà mấy thằng nhóc tôi đang chơi đùa chạy mất rồi."
"..."
"Tôi đang hỏi cậu đấy, Jihwaja karaoke."
Hắn đọc tên của phòng karaoke trên phần quảng cáo tôi đặt trước ngực bằng giọng lạnh tanh. Nếu là người khác đọc lên cái tên này thì nghe kiểu gì cũng thấy buồn cười, nhưng từ miệng hắn ta lại như đang nói về một thứ gì đó máu me vậy. Tôi buộc phải quay người lại nhìn thẳng vào hắn.
"Thì sao?"
"Cậu phải chơi với tôi."