Mấy ngày sau đó An Phương cuối cùng đã tỉnh lại, Vân Vy thường đến bệnh viện thăm An Phương, tiện thể thăm cả Hắc Khải.
- Vy Vy, đợi tới khi anh ra viện, em đi cùng anh có được không?
Vân Vy đang ngồi gọt hoa quả, câu nói bất thình lình của Hắc Khải khiến cho cô giật mình, con sắc bén dao lỡ cứa vào tay. Hắc Khải vội vã kéo tay cô lại, đưa lên miệng thổi thổi:
- Sao em lại bất cẩn vậy?
Vân Vy chỉ nhìn anh mà không nói gì, cũng để mặc cho anh thổi tay mình. Lát sau cô tự động rụt tay mình lại, cố ý đổi chủ đề:
- Thế anh thấy đỡ hơn nhiều chưa?
Tính ra thì Hắc Khải nằm viện ở đây đã hơn 2 tuần rồi, chắc anh cũng sắp được xuất viện. Cô không biết mọi chuyện tiếp theo đó sẽ đi đâu về đâu nữa, tất cả như một mớ hỗn độn vậy. Tiếp tục cử hành hôn lễ hay không?
Mặc dù mấy ngày nay Cố Thừa Duật không có ở nhà, cô rất thoải mái. Nhưng khi hắn trở về thì sao?
Hắc Khải thấy cô cố ý đổi chủ đề, cũng không muốn làm khó cô. Anh trả lời câu hỏi của cô, nhưng sắc mặt tối sầm lại. Ngày hôm đó Cố Thừa Duật đi cướp dâu, anh sẽ nhớ kĩ:
- Cũng đỡ nhiều rồi, anh không sao cả.
- Không sao là tốt rồi. Em qua với An Phương đây ạ, chắc giờ này cô ấy tỉnh dậy rồi.
Vân Vy gọt nốt hoa quả, xong cô mới rời đi. Chuyện mấy ngày nay cô thường xuyên tới phòng bệnh của Hắc Khải, Hắc Sát không hề biết. Vốn dĩ cô định hỏi anh có quan hệ gì với Hắc Sát, nhưng cô vẫn chưa có dịp thích hợp để hỏi. Lúc nào anh cũng hỏi cô bao giờ rời khỏi Cố Thừa Duật, bao giờ quay trở lại với anh. Cô cũng chỉ biết tìm cách né tránh những câu hỏi đó.
Chuyện đó bây giờ vẫn chưa thể nói được, bởi cô vẫn đang nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì? Sau tất cả những chuyện mà Cố Thừa Duật đã làm đối với cô, hắn quả thật là một kẻ đáng chết, tội ác tày trời.
Ánh nắt Vân Vy thoáng qua một tia kì lạ khiến cho Hắc Khải giật mình, anh cứ ngỡ là mình nhìn lầm.
Nhìn bóng dáng Vân Vy rời khỏi, Hắc Khải vô thức nắm chặt tay mình lại. Anh nhất định không để vụt mất cô.
...
Buổi chiều, Vân Vy trở về nhà, cô tiện thể qua đón Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết. Hai bé tung tăng để cho cô dắt tay, còn kể cho cô nghe nhiều chuyện vui ở trường. Vân Vy mỉm cười nhưng không nói gì cả. Hồi lâu cô mới nhìn sang Giai Tuyết.
Chuyện tiếp theo mà cô định làm, nhất định sẽ khiến Giai Tuyết tổn thương. Có thể bây giờ con bé còn nhỏ không biết gì, nhưng sau này lớn lên, cô bé sẽ đối mặt với sự thật này thế nào đây?
Vân Vy cảm thấy lòng mình có chút rối bời, cô vô thức hỏi Giai Tuyết:
- Giai Tuyết, con có yêu ba mình không?
Giai Tuyết nghe hỏi lập tức trả lời:
- Dạ, có ạ. Ba là người tốt nhất trên thế gian!
Trái tim Vân Vy khẽ nhói đau, cô cười trừ mà không nói thêm gì nữa. Ngay từ lần đầu gặp Giai Tuyết, cô đã cảm giác như có gì đó đang cố tình muốn gắn kết hai người lại. Cho tới khi biết Giai Tuyết là con gái của Cố Thừa Duật, cô đã rất sốc.
Cô không biết phải làm thế nào nữa, đành tỏ ra lạnh lùng không quen biết Giai Tuyết. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn rầu của con bé, cô lại đau lòng.
Buổi tối, sau khi chờ hai đứa nhỏ đi ngủ thì Vân Vy mới bước vào phòng. Nhìn lên đồng hồ mới hơn 8h tối, căn biệt thự trống trơn chỉ còn mình cô. Hôm nay cô đã kêu giúp việc nghỉ sớm.
Không hiểu vì sao cô lại thấy cô đơn trống trải, cô không tài nào chợp mắt nổi. Cô lặng lẽ bước vào phòng rượu của Cố Thừa Duật, lấy đại một chai rượu vang ra uống.
Rượu hơi cay nồng được nuốt qua cổ họng khiến cho đầu óc cô hơi mơ hồ choáng váng, cô không nghĩ tửu lượng của mình lại thấp như vậy. Nhưng quả thực rượu này rất mạnh.
Đúng lúc đó cô nghe thấy dưới nhà có tiếng động cùng với tiếng bước chân, cô hoảng hốt vô cùng. Chẳng nhẽ là trộm?
Cô đặt lại rượu vang vào chỗ cũ, rón rén bước xuống tầng, thay cầm theo một cái chổi. Dưới tầng tối om không có một ánh điện, vì lúc nãy cô đã tắt hết điện cả biệt thự rồi. Cô tự trấn tĩnh bản thân, bước lại về phía phòng khách.
Biệt thự này rất nhiều tài sản, đúng lúc chủ nhân của nó không có ở nhà... Tên trộm này quả thực biết nhân cơ hội mà. Vân Vy nhìn thấy một bóng đen đang đứng ở phía xa xa, cô không rõ là đang quay lưng đi hay gì. Cô càng cầm chặt chổi trong tay, rón rén bước lại gần. Cho tới khi cô giơ chổi lên định đánh lên người đàn ông đó thì đột nhiên hắn xoay người lại.
- Áaaaa!
Do mọi thứ quá đường đột nên Vân Vy bị doạ cho một phen, cô hét lên và vứt chổi sang một bên, nhưng lập tức rơi vào vòng tay ấm áp đầy quen thuộc. Mùi hương nam tính trên cơ thể hắn toả ra, trấn an cô:
- Em chưa ngủ sao?
Giọng nói quen thuộc này vang lên, đột nhiên cô lại cảm thấy sống mũi cay cay. Vốn trong người có chút mem say, cô vô thức siết chặt tay mình lại, ôm lấy Cố Thừa Duật.
Cố Thừa Duật thấy cô chủ động ôm mình, hắn cũng có chút bất ngờ, trong lòng hạnh phúc khôn nguôi. Hắn cũng ôm lại cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô:
- Sao vậy, không ngủ được sao?
- Ừm.
Vân Vy nằm trong vòng tay của Cố Thừa Duật, cô ngoan ngoãn trả lời. Cố Thừa Duật bật cười xoa đầu cô sau đó dắt tay cô lên tầng.
Lẽ ra hắn phải nằm viện thêm mấy ngày nữa để theo dõi, nhưng hôm nay hắn đã quyết định ra viện sớm hơn rất nhiều so với một bệnh nhân bị trúng đạn khác. Lúc trở về hắn nghĩ mình sẽ trách móc cô vì tội tự ý bỏ trốn, khiến cho hắn rất lo lắng đi tìm. Nhưng hiện giờ cô đã nằm gọn trong vòng tay hắn như chú mèo ngoan ngoãn, hắn muốn trách cô cũng không nỡ.
Tới phòng, Cố Thừa Duật bắt Vân Vy nằm xuống, hắn đắp chăn lại cho cô:
- Em ngủ đi.
Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của cô. Cô nhìn hắn chằm chằm, sau đó cũng cụp mắt lại đi vào giấc ngủ.
Cố Thừa Duật ngồi bên cạnh chờ cô ngủ say, hắn mới từ từ rời khỏi giường và bước vào phòng sách.
Vũ Luận đã đứng sẵn đó, thấy Cố Thừa Duật vào thì lập tức báo cáo mọi chuyện:
- Thiếu gia, chuyện mà anh bảo điều tra, bây giờ đã có một chút manh mối.
Tuy Mạc Y Nhiên đã xử lí xong, nhưng đằng sau Mạc Y Nhiên không hề đơn giản, và cả người đàn ông đeo mặt nạ trong ảnh nữa. Trước kia Cố Thừa Duật cũng không mấy để tâm tới mấy vấn đề nhỏ nhặt này, nhưng trải qua chuyện của Mạc Y Nhiên, hắn càng phải điều tra kĩ.
- Nói ra thử xem.
Cố Thừa Duật chống tay lên cằm, chăm chú nghe những lời mà Vũ Luận sắp nói đây:
- Vào hôm thiếu gia đi công tác, em gái Mạc Y Nhiên là Mạc Y Y phải phẫu thuận thận ở bệnh viện. Mạc Y Nhiên và cả người đàn ông đeo mặt nạ đều ở đó. Và còn có cả Vân Vy tiểu thư nữa cũng quanh quẩn ở chỗ Mạc Y Y phẫu thuật.
Sau khi Vũ Luận ra viện đã bắt tay vào điều tra Mạc Y Nhiên, thông qua Ôn Hằng thì Vũ Luận phát hiện ra một số điều kì lạ ở đây. Ôn Hằng vẫn chưa chính miệng nói ra tất cả cho nên Vũ Luận cũng không chắc chắn lắm, mọi chuyện vẫn đang từ từ điều tra:
- Thời gian?
Cố Thừa Duật nhíu mày. Hắn có nhớ có một đêm trước lúc hắn đi công tác, hắn say rượu và Mạc Y Nhiên có nhắc tới chuyện này. Nhưng lúc đó hắn cũng không để tâm lắm. Nếu đúng là lần đó thì thời gian chính xác chính là 5 năm trước.
- Dạ vào 5 năm trước ạ, lúc đó thiếu gia đã ly hôn với Vân tiểu thư được hơn 10 tháng, không lí nào Vân tiểu thư lại tới bệnh viện gặp Mạc Y Nhiên được. Nhưng cũng có thể chỉ là Vân tiểu thư tới khám bình thường mà thôi, thuộc hạ vẫn chưa chắc chắn lắm ạ.
Quả nhiên, là 5 năm trước. Lúc đó Ôn Hằng làm việc cho Mạc Y Nhiên, Cố Thừa Duật đương nhiên biết rõ:
- Ôn Hằng đâu, tra hỏi Ôn Hằng! Trong vòng ngày mai tôi phải nghe được câu trả lời của Ôn Hằng.
Cố Thừa Duật nheo mắt lại nhìn về phía xa xăm, giọng nói lạnh buốt. Linh cảm của hắn mách bảo rằng chuyện này không hề đơn giản, tuyệt đối không được bỏ qua dù Mạc Y Nhiên còn sống hay chết?
Vũ Luận liền nhận lệnh. Đúng lúc đó ở bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Cố Thừa Duật bảo Vũ Luận ra mở cửa và lui ra trước đi. Vũ Luận lập tức rời khỏi, khi mở cửa nhìn thấy người gõ cửa không ai khác chính là Vân Vy...anh ta hơi giật mình rồi vội vã bỏ chạy.
Vì Vân Vy chỉ mặc mỗi váy ngủ mỏng manh, dáng vẻ gợi tình này Vũ Luận không dám liếc nhìn dù chỉ một giây. Lúc đó thiếu gia nhất định sẽ móc mắt anh ta ra.
Cố Thừa Duật lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, hắn nhíu mày.
Không phải cô ngủ rồi sao, tại sao còn chạy tới đây? Với lại...cô đang mặc thứ gì thế kia?
Chết tiệt, hắn sẽ không thể kiềm chế được!
- Em...em không ngủ được. Phải có anh em mới ngủ được cơ.
Vân Vy e thẹn đứng ở ngoài cửa, lí nhí nói, câu nói đầy mờ ám mời gọi hắn. Cố Thừa Duật nheo mắt nhìn cô, hít một hơi thật sâu, hắn cố kiềm chế lại tất cả ham muốn vào trong: