Vân Vy lúc này vẫn ngồi thẫn thờ ngắm mình trong gương, ngắm nhìn khuôn mặt của mình được trang điểm tỉ mỉ, cô bỗng cảm thấy xa lạ. Lần thứ hai cô mặc váy cưới, cô cứ nghĩ mình sẽ vui vẻ lắm. Nhưng hiện giờ lòng cô lại nặng trĩu buồn, cô cũng không hiểu vì sao lại như vậy nữa. Chỉ biết là tâm trạng cô rối bời khó tả thành lời.
Sáng sớm hôm nay ŧıểυ Nghiêm đã được thuộc hạ của Hắc Khải đón đi rồi, nên bây giờ chỉ còn mình cô ở đây. Nhân viên trang điểm và thay váy cho cô xong thì cũng bận rộn đi làm việc khác.
Cô vẫn ngắm mình trong gương, cố mỉm cười vui vẻ, gạt hết tất cả đi rồi hít một hơi thật sâu để an ủi bản thân:
- Vân Vy, mày không được phép hối hận. Bây giờ mày chỉ còn duy nhất con đường này mà thôi.
Một lát sau, ở bên ngoài vang lên tiếng thúc giục Vân Vy lên xe hoa. Cô giật mình vội vã đứng dậy, lập tức có người bước vào xách váy hộ cô.
Vân Vy bước xuống cầu thang, bên ngoài xe hoa đã đậu sẵn, Hắc Khải đứng trước xe hoa nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình. Anh mỉm cười ôn nhu, đưa tay lên nắm lấy bàn tay cô từ tay của phù dâu. Cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô, tâm trạng anh càng vui vẻ. Sau 5 năm, cuối cùng cũng rước được cô về nhà rồi.
Vân Vy vô thức ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chứa chan tình cảm của anh khiến cô hơi bối rối. Cô vội vã cụp mắt lại, hai má cũng nóng dần ửng đỏ.
Lời của Hắc Khải vang lên bên tai cô:
- Em rất đẹp!
Vân Vy không nói gì, chỉ biết lặng yên để Hắc Khải đỡ mình lên xe hoa. Anh ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô thật chặt:
- Kể từ giây phút này, em muốn chạy trốn cũng không kịp nữa rồi.
Vân Vy ngỡ ngàng trước câu nói bất ngờ của anh, rồi cô khẽ mỉm cười:
- Đồ ngốc, ai chạy chứ?
Hắc Khải không nói gì, siết chặt bàn tay mềm mại nhỏ xinh của cô lại, mười ngón tay đan vào nhau. Vân Vy nhìn tay anh đang đan lấy tay mình rồi lại ngước lên nhìn anh, tâm trạng hôm nay của anh có vẻ rất tốt.
Nhưng cô thì khác. Cô khẽ quay đầu sang chỗ khác để ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, nụ cười trên môi cô nhạt dần rồi tắt hẳn. Cô không vui, hôm nay cô thực sự không vui chút nào. Vì cớ gì mà hình ảnh của Cố Thừa Duật lúc này lại xẹt qua trí óc cô?
Lòng cô rối bời, cô chỉ muốn né tránh tất cả mọi thứ có liên quan tới Cố Thừa Duật mà thôi. Qua ngày hôm nay, cô buộc mình phải lãng quên đi tất cả, quên đi tình cảm sâu đậm mà 5 năm nay vẫn chưa từng phai nhạt đi dù chỉ một chút.
Bởi vì cô thích Cố Thừa Duật từ lâu lắm rồi. Năm 14 tuổi, lần đầu nhìn thấy nụ cười của hắn, cô biết mình đã trúng tiếng sét ái tình mất rồi. Khi cô và hắn tiến tới cuộc hôn nhân hoang đường, cô vẫn luôn cảm thấy hình ảnh của hắn rất quen thuộc, quen thuộc tới nỗi cô không tài nào nhận ra hắn là ai, cũng không tài nào nhớ nổi người được gọi là quan trọng nhất trong lòng mình. Cho tới khi...cô mất hết tất cả, cô mới nhớ ra...
Hoá ra hắn chính là Cố Thừa Duật, là người cô thương thầm trộm nhớ bấy lâu nay. Chỉ là cô lúc đó đã không còn tư cách gì để yêu hắn nữa. Cái chết của Phương Hà đã tạo ra khoảng cách rất lớn giữa cô và hắn, dù có yêu sâu đậm thế nào cũng mãi không thể bước về phía nhau được.
Nhưng mà...cũng chỉ là mình cô đơn phương thích Cố Thừa Duật mà thôi. Trong lòng hắn chỉ có Mạc Y Nhiên, hắn dành hết tình yêu cho mối tình đầu là Mạc Y Nhiên của mình. Còn cô, vốn dĩ chẳng là cái gì cả. Nếu không phải vì trả thù, liệu hắn có đồng ý kết hôn với cô không? Đương nhiên là không rồi.
Xe hoa đi một vòng quanh thành phố để rải lộc, sau đó mới tới lễ đường. Hắc Khải đã tính toán rất kĩ lưỡng, lúc vừa tới lễ đường thì cũng tới giờ lành.
Bây giờ đoàn xe hoa đang đi tới một đoạn đường vắng vẻ nhất thành phố này, ở đây không có người dân sinh sống, chỉ có hai hàng cây um tùm. Vân Vy mỏi tay nên không tiếp tục rải lộc nữa, cô chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh vật hoang sơ vắng vẻ ở bên ngoài. Trong lòng cô có dự cảm chẳng lành, nơi này quá mức hoang vu rồi.
Đột nhiên xe hoa phanh gấp lại, Vân Vy suýt chút nữa đập đầu vào ghế trước. Cô giật mình nhìn sang Hắc Khải, anh mỉm cười trấn an cô rồi dặn cô ngồi yên trong xe. Sau đó anh bước ra, người tài xế là vệ sĩ của anh nên cũng bước theo. Trong xe hoa chỉ còn mình Vân Vy, cô càng hoang mang cực độ.
Chuyện gì đang xảy ra?
Bên ngoài, một đoàn xe ô tô màu đen đã bao vây đoàn xe hoa lại. Rất nhiều người mặc áo vest đen chạy ra từ trong xe ô tô, hay nói chính xác thì bọn họ là vệ sĩ.
Hắc Khải nhíu mày nhìn đám vệ sĩ không biết từ đâu xuất hiện, bỗng dưng bọn họ lập tức xếp thành hai hàng, nhường đường cho ông chủ của mình đi ra.
Người đàn ông một thân âu phục sang trọng, khuôn mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc, từ từ bước ra khỏi xe. Đi tới đâu, vệ sĩ nhường đường tới đó. Hắn dừng chân đứng đối diện với Hắc Khải, nheo mắt nhìn anh ta.
Hắc Khải cũng không vui lập tức nhíu mày lại, bình tĩnh cất giọng:
- Anh làm gì ở đây, Cố Thừa Duật?
Cố Thừa Duật vẫy tay, lập tức tấy cả vệ sĩ của hứn chĩa súng vào xe hoa. Hắn lạnh lùng nhìn Hắc Khải, không chút kiêng nể hỏi về cô dâu:
- Vân Vy đâu?
Hắc Khải cũng không quá bất ngờ khi người mà Cố Thừa Duật tìm chính là Vân Vy. Chờ 5 năm cuối cùng cũng cưới được cô, làm sao mà anh có thể lơ là cảnh giác, không có phòng bị?
Hắc Khải chỉ cảm thấy nực cười, anh nhìn Cố Thừa Duật đầy châm chọc:
- Cô ấy là vợ tôi, không biết Cố thiếu gia tìm cô ấy là có việc gì?
Cố Thừa Duật vẫn điềm nhiên nhìn Hắc Khải, đối với câu nói của anh ta hắn không chút quan tâm. Bởi vì hắn chỉ quan tâm tới mình cô mà thôi.
Cố Thừa Duật nhếch miệng cười nhàn nhạt, ngày hôm nay hắn có thể tới cướp dâu được thì không có việc gì là hắn không thể làm được:
- Tôi lặp lại lần nữa, giao Vân Vy ra cho tôi.
- Vậy tôi cũng nói lại lần nữa, cô ấy là vợ tôi, không phải món đồ để anh thích bỏ thì bỏ, thích nhặt về thì nhặt.
Hắc Khải không thể nào bình tĩnh hơn được nữa, anh cũng vẫy tay một cái, lập tức một nhóm vệ sĩ tay cầm súng xuất hiện. Anh nhất định sẽ không từ bỏ cô, nhất định sẽ cưới cô làm vợ trong ngày hôm nay.
Ngược lại với vẻ mặt tức giận của Hắc Khải, Cố Thừa Duật chỉ cười nhạt. Một giây sau, ánh mắt hắn chuyển sang lạnh lẽo như thần chết, sẵn sàng loại bỏ bất cứ ai cản đường của mình.
Bầu không khí phút chốc càng trở nên ngột ngạt nghẹt thở giữa màn đối đầu của hai người đàn ông. Mà lúc này Vân Vy ở trong xe, vì có nhiều xe chắn tầm nhìn nên cô cũng không nhìn rõ tình hình bên ngoài như nào, với lại xe này cách âm rất tốt. Cô càng sốt ruột hơn, chỉ muốn ra ngoài xe xem có chuyện gì xảy ra. Đột nhiên cửa xe mở ra khiến cô giật mình, người xuất hiện không ai khác chính là An Phương:
- Vy Vy, là mình đây.
- An Phương?
Vân Vy trợn mắt kinh hãi, cô không nghĩ hôm nay sẽ gặp An Phương trong tình huống này.
An Phương không kịp giải thích mọi chuyện, chỉ vội vàng kéo Vân Vy ra khỏi xe:
- Đồ ngốc, hôn nhân đại sự là việc quan trọng của cả đời cậu, cậu không thể nói kết hôn là kết hôn được. Nếu như cậu kết hôn với người cậu thực sự yêu thì mình không ngăn cản, nhưng đằng này cậu lại...hazz...!
An Phương vừa vuốt tóc Vân Vy rồi ôm cô vào lòng an ủi. Vân Vy tủi thân rơm rớm nước mắt, trước giờ cũng chỉ có bạn thân hiểu lòng nhau mà thôi.
Nhưng mà, hôm nay cô đã quyết định sẽ kết hôn rồi:
- An Phương, cảm ơn cậu, nhưng mà hôm nay mình...
Bùng!
Tiếng súng vang lên khiến cho Vân Vy và cả An Phương đều giật mình. Vân Vy lúc này mới vội vã chạy hẳn ra khỏi xe hoa, lập tức chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng. Tại sao...tại sao lại nhiều người cầm súng tới vậy?
Một người đứng đứng đầu nhóm vệ sĩ chính là Hắc Khải, còn người còn lại là...a?
Vân Vy sửng sốt, cô kinh hãi cực độ. Cố Thừa Duật, làm sao hắn có thể tới đây?
Phát súng khi nãy là Hắc Khải nổ bắn lên trời, rồi sau đó chĩa súng vào Cố Thừa Duật:
- Anh không có tư cách gì có được cô ấy, là chính anh đã tổn thương cô ấy, anh quên rồi sao?
Cố Thừa Duật vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản như cũ, không hề tức giận, chỉ cười lạnh như ma quỷ:
- Ngày hôm nay tôi tới chỉ để đưa Vy của tôi đi, không có thời gian tranh cãi với anh.
Câu nói của Cố Thừa Duật, từng chữ một vang lên rõ ràng bên tai Vân Vy khiến cho cô kinh hãi. Hắn vừa nói...nói "Vy của tôi"? Cái tình huống gì đang xảy ra đây?
Vân Vy thực sự rất sợ hai người đàn ông này vì mình mà đại khai sát giới, cô sợ hãi hét lên:
- Đừng mà, đủ rồi...!
An Phương không có thời gian để giải thích với Vân Vy, chỉ biết kéo tay Vân Vy chạy đi để lánh nạn trước. Hắc Khải lập tức phát hiện ra An Phương đang định đưa Vân Vy đi, lòng anh hoảng loạn. Anh yêu Vân Vy, anh rất sợ cô sẽ cứ thế bỏ anh mà đi. Trong phút chốc anh không còn suy nghĩ được gì nhiều, lập tức chĩa súng vào bóng lưng An Phương đang chạy và nổ súng.
Bùng!
Vân Vy giật mình, cô kinh hãi muốn hét lên. Lập tức một tiếng súng lại vang lên.
Bùng!
Lúc này cô quay người lại, chỉ thấy Cố Thừa Duật đang giơ súng lên, và...Hắc Khải bị thương? Chân cô mềm nhũn, lập tức ngã xuống đường.
Khi nãy phát súng kia An Phương may mắn tránh được. Vì Hắc Khải là người nổ súng trước, còn hướng về phía Vân Vy nữa. Cho nên Cố Thừa Duật mới mất bình tĩnh bắn Hắc Khải bị thương.
Vân Vy không còn cảm nhận được gì nữa, cô chỉ ngửi thấy mùi máu tanh. Tiếp đó tiếng súng vang lên đồng loạt như mưa, mùi máu tanh xộc vào mũi cô khiến cho cô hoảng sợ cực độ.
Ngày hôm nay lẽ ra hôn lễ của cô, nhưng cuối cùng lại thành một hôn lễ đẫm máu!