Cùng thời điểm đó, tại phòng bệnh vip của bệnh viện tư nhân thành phố S...
Mạc Y Nhiên ngủ ngon lành tới giờ này mới tỉnh dậy, nhưng khi vừa tỉnh đã không thấy Cố Thừa Duật đâu nữa. Cô ta hốt hoảng vội vã bước xuống giường, định chạy đi tìm Cố Thừa Duật thì lúc đó cánh cửa phòng mở ra.
Bước vào là một người đàn ông mặc âu phục màu đen lịch sự, khuôn mặt trước giờ chỉ có một biểu cảm duy nhất, đó là lạnh lùng. Người đàn ông này Mạc Y Nhiên biết, anh ta chính là Vũ Luận, trợ lí thân cận bên cạnh Cố Thừa Duật.
Vũ Luận bước lại về phía Mạc Y Nhiên, tay cầm theo túi đồ:
- Cố tổng bảo cô thay đồ rồi xuất viện ạ!
Váy dạ hội hôm qua của Mạc Y Nhiên đã bị bẩn hết, căn bản không dùng được nữa. Vì thế nên Cố Thừa Duật mới bảo Vũ Luận chuẩn bị đồ mới cho Y Nhiên thay.
Nghe xong câu này, Y Nhiên cũng được an ủi phần nào, nhưng cô ta vẫn không quên hỏi:
- Thế Duật đâu, sao anh ấy không tới?
Mạc Y Nhiên lo sợ là Cố Thừa Duật trở về nhà với Vân Vy, điều đó sẽ gây bất lợi cho cô ta vô cùng. Nhất là hôm qua, rõ ràng là Cố Thừa Duật lửa ghen hừng hực khi Hàn Dạ Ảnh đưa Vân Vy đi. Xem ra không thể xem thường Vân Vy được rồi.
Vũ Luận chỉ hờ hững đáp lại theo lời dặn của Cố Thừa Duật từ trước:
- Cố tổng bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc kỉ niệm ngày cưới của lão gia và lão phu nhân rồi, nên không thể tới đón Mạc ŧıểυ thư được.
Mạc Y Nhiên gật gù, thì ra là chuẩn bị cho buổi lễ kỉ niệm ngày cưới. Nhân cơ hội này, phải gây chú ý với lão gia và lão phu nhân để lấy lòng hai người họ mới được. Nếu không sau này dù có đánh bại được Vân Vy, nhưng trưởng bối của nhà họ Cố cũng không phải dạng tầm thường gì đâu.
Mạc Y Nhiên thay xong váy, liền bước ra cùng Vũ Luận. Thật ra Vũ Luận cũng chỉ nhận mệnh lệnh của Cố Thừa Duật mà thôi, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy chức thiếu phu nhân họ Cố phù hợp với Vân Vy hơn. Tuy cô có hơi bướng bỉnh một chút, nhưng cô đối xử với thuộc hạ không tới nỗi tệ. Còn cô ŧıểυ thư Y Nhiên này, còn chưa bước chân vào nhà họ Cố mà đã bắt đầu giương võ ra oai rồi.
Đương nhiên mối quan hệ giữa Y Nhiên và Cố Thừa Duật, Vũ Luận biết, nhưng anh ta cũng không dám can thiệp nhiều chuyện của chủ nhân làm gì. Anh ta cũng có suy nghĩ giống Hàn Dạ Ảnh, thật không hiểu tại sao thiếu gia nhà mình lại dại dột như vậy cơ chứ? Có vợ đẹp như Vân Vy mà còn đi nɠɵạı tình ở bên ngoài, đúng là chịu.
Mạc Y Nhiên đang trầm ngâm suy nghĩ, không hề để ý tới ánh mắt khác lạ của Vũ Luận khi nhìn mình.
"Bữa tiệc lớn của nhà họ Cố, chắc chắn phải có thiệp mời mới được vào nhỉ?" Tức thật, Cố Thừa Duật lại không có đưa thiệp mời cho Mạc Y Nhiên. Cô ta bất mãn vô cùng.
- À, trợ lí Vũ này, tôi nhờ anh một chuyện được không?
Vào tình huống khẩn cấp này, chỉ có thể nhờ vả Vũ Luận được thôi. Vũ Luận vừa lái xe, vừa liếc nhìn Y Nhiên:
- ŧıểυ thư cứ nói!
- Chuyện là bữa tiệc tối nay của nhà họ Cố, anh giúp tôi có được không?
...
Buổi tối, tại đại sảnh chính của biệt thự Cố gia tổ chức một bữa tiệc long trọng. Khách khứa khắp nơi đều tới dự và chúc phúc cho Cố lão gia và Cố phu nhân. Ai ai cũng váy dạ hội đẹp đẽ, một thân âu phục sang trọng. Không khí bữa tiệc nhộn nhịp hẳn. Tiếng đàn violon trầm bổng nghe vô cùng êm tai.
Ánh đèn lung linh chiếu vào Vân Vy và Cố Thừa Duật đang từ từ bước xuống cầu thang. Vân Vy mặc váy dạ hội màu tím huyền ảo, có xẻ tà làm tôn lên đôi chân dài trắng ngần không tì vết của cô. Khuôn mặt cô đã xinh đẹp sẵn, nay chỉ điểm thêm chút son, làn da mịn màng như em bé, khiến cho người ta chỉ muốn nhéo một cái mà thôi. Mái tóc đen mượt mà được búi lên, lộ ra chiếc cổ cao kiêu hãnh. Trên môi cô là một nụ cười tươi như hoa như ngọc, cô yêu kiều khoác tay Cố Thừa Duật và bước xuống cầu thang. Nhìn hai người đẹp đôi vô cùng.
Cố Thừa Duật cũng diện âu phục sang trọng màu tối, khuôn mặt anh tuấn không một góc chết khiến cho bao phụ nữ điên đảo. Nhưng khuôn mặt đó dường như vô cảm với tất cả mọi người, chỉ duy ánh mắt khi nhìn Vân Vy là tràn đầy tình yêu thương.
Mọi người tấm tắc khen Vân Vy và Cố Thừa Duật đẹp đôi, thấy vậy Cố Thừa Duật cũng chỉ hơi cong môi.
Vân Vy vô thức ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh mình, trái tim cô vô cớ lại rung động. Cô đỏ mặt xấu hổ, vội vã cụp mắt xuống.
Nào ngờ Cố Thừa Duật lại cúi đầu xuống, ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Lát cô không uống được rượu, uống nước hoa quả nhé!
Câu nói của Cố Thừa Duật khiến cho trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh hơn nữa. Tại sao hắn lại nói như vậy? Dù sao cô với hắn cũng chỉ diễn kịch mà thôi, hắn đâu cần phải quan tâm cô quá mức như vậy chứ?
- Ngoan! Tôi qua bên kia một lát, cô đứng đây chờ đi.
Cố Thừa Duật lưu luyến tách khỏi cô, buông tay khỏi da thịt mềm mại của cô, hắn cảm thấy có chút mất mát. Cô thực sự rất đẹp, rất rất đẹp. Ngày hôm nay, khi nhìn cô trong chiếc váy dạ hội do hắn đích thân chọn này, hắn quả thực đã rung động.
Nhưng mà, cho dù thế nào đi chăng nữa, rung động cũng chỉ là đã từng mà thôi. Bởi vì...hắn hận cô đến từng xương tuỷ.
Bước ra phía xa xa, Cố Thừa Duật vô thức quay người lại nhìn cô, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo.
Một lúc sau, Cố Thừa Duật mới quay trở lại, dẫn Vân Vy tới từng bàn tiệc một để mời rượu chúc mừng. Bố mẹ Cố và bố mẹ Vân hài lòng lắm, bốn người bọn họ ngồi ở phía xa xa liên tục bàn chuyện của hậu bối. Bữa tiệc càng trở nên sôi nổi hơn.
Vân Vy lúc này cảm thấy đau bụng, nhưng cô vẫn cố gắng gượng để cùng Cố Thừa Duật đi mời rượu. May mà cô chỉ uống nước hoa quả.
Cố Thừa Duật thấy cô nhăn mặt, liền ghé xuống quan tâm hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì...
Vân Vy miễn cưỡng nở nụ cười, tỏ ra là mình vẫn ổn. Cố Thừa Duật mím môi nhìn cô, rồi dẫn cô qua ghế trống ở phía xa xa kia:
- Thế cô ngồi đây đi, tôi tự đi là được rồi.
- Nhưng như vậy không hay cho lắm.
Vân Vy chần chừ. Cô chỉ là đau bụng tới tháng thôi, cố gắng gượng một chút cũng được mà. Cố Thừa Duật nghiêm mặt, không cho cô đi nữa:
- Tôi bảo cô ngồi yên đây thì cô cứ ngồi, lát nữa tôi sẽ kêu người đưa nước ấm cho cô.
Chỉ một câu nói vô tình của Cố Thừa Duật, nó lại khiến cho trái tim cô ấm áp tới lạ. Cô bất ngờ tới nỗi trợn tròn mắt nhìn hắn. Tại sao, tại sao hắn lại biết hôm nay là ngày đèn đỏ của cô?
Vân Vy lại vô thức đỏ mặt, cô gật gật đầu. Thật ra còn rất nhiều thứ cô chưa biết về hắn, cô cảm thấy người vợ như mình thật vô tâm quá.
Cố Thừa Duật dặn dò cô xong, liền quay trở lại bàn tiệc. Ai ai cũng tấm tắc khen hắn là một người chồng chu đáo, biết yêu thương vợ. Cố Thừa Duật chỉ khiêm tốn cười nhẹ, nhưng bên trong là một lòng dạ khó đoán.
Ở phía xa xa, ánh mắt Mạc Y Nhiên liên tục nhìn chằm chằm vào Vân Vy và Cố Thừa Duật. Bữa tiệc hôm nay, cô ta cũng chỉ len lén tới dự. May mà Vũ Luận còn thừa một tấm thiệp nên cô ta mới có thể tới dự được. Nhìn thấy Vân Vy và Cố Thừa Duật hạnh phúc vô cùng, Y Nhiên vô thức nắm chặt tay mình lại. Cô ta nghiến răng nghiến lợi:
"Cứ chờ đó, rồi vị trí thiếu phu nhân họ Cố sẽ thuộc về tôi mà thôi."