Đứng ngắm nhìn Cố Thừa Duật thêm một lát nữa, Vân Vy mới bước lại về phía hắn. Vừa vặn đúng lúc Cố Thừa Duật quay người lại, nhìn cô mỉm cười:
- Em dậy rồi sao?
Vân Vy gật đầu mỉm cười, Cố Thừa Duật liền vươn tay ôm cô lại. Từ hôm qua tới giờ mọi chuyện xảy ra cứ như mơ vậy, hắn vừa vui nhưng cũng vừa lo sợ. Cô thật sự đang ở trước mắt hắn sao?
Cố Thừa Duật nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cô dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, ngay cả nhịp tim ổn định của hắn cô cũng nghe thấy. Cảm giác này thật hạnh phúc. Đột nhiên cô tò mò hỏi:
- Anh yêu em từ khi nào vậy?
Hôm qua hắn vừa nói là yêu cô, cô không có nghe lầm. Lúc đó cô mừng đến phát điên, cảm giác được người mình yêu yêu lại thì ra nó là như vậy. Không cần phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa, cô chỉ muốn nghe mãi câu đó mà thôi.
Cố Thừa Duật nghe cô hỏi thì khẽ cười, từ từ buông cô ra rồi ghì chặt đôi vai cô:
- Yêu thì yêu thôi, khi nào là khi nào chứ?
Vân Vy cảm thấy bất mãn trước câu trả lời đầy mơ hồ của Cố Thừa Duật, cô liền bĩu môi:
- Thì anh phải nói rõ là khi nào chứ? Nói đi mà, em muốn nghe. Năn nỉ anh đó!
Vân Vy nắm lấy tay Cố Thừa Duật đu qua đu lại, cô làm ra vẻ mặt dễ thương nhất có thể để cho hắn siêu lòng. Cô thật sự muốn biết, từ khi nào hắn bắt đầu yêu cô. Còn cô thì...yêu hắn từ rất lâu rồi.
Cố Thừa Duật thật không thể chịu được những khi Vân Vy làm nũng, hắn đành phải giơ tay lên hoà. Sau đó hắn chỉ chỉ vào môi mình, ý bảo cô phải hôn hắn thì hắn mới chịu nói.
Vân Vy lườm Cố Thừa Duật một cái, ngoảnh mặt đi không thèm. Nhưng lát sau cô lại quay mặt lại, sự tò mò đã chiến thắng, vì cô thật sự muốn nghe câu trả lời của hắn. Cô giơ hai tay lên giữ đầu hắn lại, kiễng chân lên chạm nhẹ lên môi hắn.
Cố Thừa Duật vốn định giở trò lưu manh, nhưng thấy cô ngây thơ như vậy hắn lại không nỡ. Nhìn khuôn mặt tò mò đầy mong chờ của cô, hắn thở dài rồi nói, đáy mắt loé lên tia phức tạp:
- Cũng lâu rồi, anh không nhớ lắm.
- Lâu rồi sao?
Vân Vy vô cùng bất ngờ, lâu...lâu là lâu thế nào? Cố Thừa Duật thật sự đã yêu cô từ lâu rồi sao? Thế lúc kết hôn, hắn đã yêu cô chưa?
Hàng loạt câu hỏi dâng lên trong trí óc cô, nó không ngừng quay cuồng. Cố Thừa Duật nhanh chóng che giấu tâm tư của mình, cốc cô một cái đầy yêu thương:
- Mau ăn sáng đi, anh còn đi làm.
Vân Vy ngây người rồi cũng nhanh chóng ngồi xuống ăn sáng, tâm tình của cô rất vui vẻ. Cố Thừa Duật không ăn mà chỉ ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, suy nghĩ lại về câu hỏi vừa nãy cô đặt ra.
Hắn đã yêu cô từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên khi nhìn thấy cô đi cùng Phương Hà, hắn đã trúng tiếng sét ái tình. Đêm nào đi ngủ hắn cũng nhớ tới cô, nụ cười xinh đẹp của cô như in sâu trong trí óc hắn. Sau đó hắn bắt đầu hỏi Phương Hà về cô.
Phương Hà đương nhiên rất hiểu anh trai mình, cho nên cũng đã tác thành cho hắn, để cho hắn cùng với Vân Vy có thời gian ở riêng với nhau.
Chỉ là ông trời trêu ngươi, biến cố ập đến và khiến cho Cố Thừa Duật hiểu lầm người con gái mà hắn yêu suốt 16 năm trời. Những kí ức đen tối đó hắn không còn muốn nhớ lại nữa, bởi vì mỗi lần tổn thương cô, trái tim hắn đều đau đớn theo. Quá khứ đã qua, hãy trân trọng hiện tại. Hắn đã nói rồi, sẽ không buông tay cô thêm lần nữa, sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho cô.
Vân Vy ăn ngon miệng hoàn toàn không nhận ra sự suy tư của Cố Thừa Duật. Ăn sáng xong hắn phải tới công ty, còn cô thì ở nhà chăm sóc Giai Tuyết.
Trước khi đi Cố Thừa Duật không quên dặn dò cô một câu:
- Em phải ở yên nhà nhé, đừng ra ngoài!
- Vì sao vậy anh?
Vân Vy tò mò hỏi lại, chẳng nhẽ hắn không tin tưởng cô đến vậy sao, hắn lại muốn giam cầm cô sao?
Cố Thừa Duật mỉm cười, kiên nhẫn giải thích:
- Hắc Sát bây giờ rất nguy hiểm. Không giấu gì em, mấy ngày trước hắn ta định ra tay với Giai Tuyết. Anh không thể để cho những người mà anh yêu thương gặp nạn được, em hiểu không?
Vân Vy vô cùng kinh hãi khi nghe Cố Thừa Duật nói, Hắc Sát định ra tay với Giai Tuyết ư? Cô hiểu Cố Thừa Duật lo lắng vì gì, cô liền ngoan ngoãn gật đầu để không khiến cho Cố Thừa Duật lo lắng thêm:
- Vâng, anh đi làm cẩn thận.
...
Ở một nơi khác...
Người đàn ông ngồi trên ghế cầm trên tay bức ảnh, trên môi khẽ nở nụ cười. Hắn ta lại phát hiện ra một bí mật mới, đó là tung tích của Mạc Y Nhiên.
Chuyện Mạc Y Nhiên phản bội, Dương Thiên Dực nhất định không tha cho cô ta. Lúc đầu tới đây là chỉ để bắt Mạc Y Nhiên về, nhưng Mạc Y Nhiên có Cố Thừa Duật chống lưng cho, hắn lại bắt đầu chuyển sang trả thù cô ta. Để cho cô ta biết, phản bội hắn sẽ nhận được kết cục gì.
Nhưng rồi Dương Thiên Dực thấy tự mình trả thù không có gì thú vị, hắn lại điều tra được nhiều điều thú vị về Mạc Y Nhiên có liên quan tới Cố Thừa Duật. Cho nên hắn đã nhiều lần "cố tình" gợi ý cho Cố Thừa Duật, để Cố Thừa Duật đích thân ra tay với Mạc Y Nhiên. Cái kiểu đứng bên ngoài quan sát kịch hay cũng vô cùng thú vị.
Vốn dĩ nghe tin Mạc Y Nhiên đã bị Cố Thừa Duật giết rồi, Dương Thiên Dực định trở về. Nhưng hắn ta nán lại vài tháng để giải quyết một số công việc, và vô tình phát hiện ra Phong Ức và bí mật của Phong Ức, chính là Mạc Y Nhiên vẫn còn sống.
Chỉ cần cô ta còn sống, hắn sẽ không rảnh rỗi.
Hắn vẫy tay một cái kêu thuộc hạ gửi những tấm ảnh cho Cố Thừa Duật, muốn tiếp tục xem kịch hay. Còn chuyện thận của Vân Vy nữa, cho nên hắn ta nghĩ Cố Thừa Duật sẽ không rảnh rỗi mà bỏ qua chuyện này cho Mạc Y Nhiên đâu.
- Trước giờ tôi ghét nhất là phản bội. Y Nhiên, trừ khi em xuống địa ngục, nếu không dù em ở chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm ra em.
...
Cố Thừa Duật vừa ra khỏi phòng họp thì Ôn Hằng mang bưu phẩm tới. Mạc Y Y bị sa thải, Ôn Hằng kiêm luôn chức thư ký cho Cố Thừa Duật. Hắn ta nhất quyết không thuê nữ thư ký nữa, Ôn Hằng và Vũ Luận dở khóc dở cười. Nhiều lần Hàn Dạ Ảnh còn trêu là bây giờ mới biết giữ thân thì có tác dụng gì? Cố Thừa Duật chỉ lườm ánh mắt chết chóc cho Hàn Dạ Ảnh mà không nói gì.
Chỉ là hắn không có hứng thú với ai ngoài Vân Vy thôi, bọn họ có cần nhạo báng hắn như thế không?
Cố Thừa Duật bước vào phòng làm việc, mở bưu phẩm ra, nhìn thấy những bức ảnh trước mặt, hắn lập tức nhíu mày.
Toàn là những bức ảnh Mạc Y Nhiên nằm trong bệnh viện, và có cả Phong Ức nữa.
Mạc Y Nhiên chưa chết, Cố Thừa Duật đã sớm đoán ra rồi. Trước kia vì chuyện của Phương Hà, hắn định xử gọn Mạc Y Nhiên, nhưng cuối cùng lại nương tay. Nhưng lần này mọi chuyện không còn gói gọn trong phạm vi nhỏ nữa, không chỉ có Phương Hà mà ngay cả Vân Vy cũng bị Mạc Y Nhiên hại.
Cố Thừa Duật đã thề rằng, bất cứ ai hại người phụ nữ hắn yêu, hắn sẽ không tha. Mạc Y Nhiên cũng không nɠɵạı lệ.
Nghĩ tới chuyện Mạc Y Nhiên và tên Phong Ức không rõ nguồn gốc kia đã lừa thận của Vân Vy thế nào, Cố Thừa Duật càng thêm phẫn nộ, lập tức bóp nát tấm ảnh trong tay.