“Đợi anh một chút, mười phút sau về nhà” Lạc Dịch Bắc không nói gì thêm quay người đi vào phòng bệnh.
Anh vừa biến mất liền có một đứa nhỏ từ trong đi ra.
Liếc qua thoáng qua thấy cô bên này, đứa nhỏ sững sốt, tiếng kêu sợ hãi “Ồ, người phụ nữ này tại sao lại ở đây?”
Nó kêu rất to, như cố ý kêu to như vậy, trong giọng còn có chút mừng rõ.
“Gọi chị!” Phương Trì Hạ uốn nắn cho nó, mắt nhìn trong phòng bệnh tùy lúc đều có thể có người đi ra, làm một động tác xấu với nó.
ŧıểυ Tả làm như không thấy, phối hợp đi về phía cô, sau đó bá đa͙σ nói “Chị còn thiếu em một cái tên! Ông nội nói, không thể để mình thua thiệt!”
Giọng của trẻ con vốn trong trẻo, âm lượng của nó còn không nhỏ, Phương Trì Hạ gấp đến độ muốn xông đến che miệng nó.
“Chị rất khẩn trương?” ŧıểυ Tả híp mắt. nhìn cô biết rõ còn hỏi “Lo lắng cái gì vậy?”
“Đừng có nói nữa!” Phương Trì Hạ ngồi xổm xuống, kéo nó lại gần mình, khoát tay liên tục.
ŧıểυ Tả rất khinh thường mà nắm tay cô, cười đến mặt mày tươi rói “Chị sợ bị mọi người trong phòng phát hiện a?
ŧıểυ quỷ này!
Phương Trì Hạ không nói với nó nhưng đứa nhỏ này khả năng nhìn mặt đoán ý không thể không bội phục.
Đứa nhỏ này rất thông minh!
“Để em đoán xem tại sao lại như vậy?” Nghiêng đầu một chút, giả bộ làm bộ dáng không hiểu “Không phải là phụ nữ đi theo anh Bắc lúc này nên nắm lấy cơ hội đi vào bên trong khoe mẽ sao?”
Nói xong còn làm bộ dáng người lớn bày mưu tính kế “Chị như vậy là không được, vốn không có nhiều khả năng có được tình cảm của anh em lắm, những lúc như thế này chị phải giống như những người phụ nữ khác, nắm cơ hội tiến vào lấy lòng. Ra tay từ ngươi nhà của anh ấy. Chiếm được lòng của người thân anh ấy, chị liền thắng được một nữa.”“Những chuyện này là ai chỉ cho em? Chuyện của chị, thằng nhóc này sao lại nhiều chuyện như vậy!” Phương Trì Hạ gõ đầu nó, muốn đẩy nó vào trong phòng, lại có một giọng nói truyền đến “ŧıểυ Tả, cháu nói chuyện phiếm cùng ai?”
Là giọng nam rất thấp, tựa hồ một giây sau người sẽ đi ra.
Phương Trì Hạ biến sắc, phản xạ có điều kiện buông ŧıểυ Tả ra trốn vào góc bên cạnh.
Cô vừa biến mất, thì người mới lên tiếng trong phòng vừa vặn đi ra.
Lạc Hi Thần thấy trên hành lang không có người khác, ánh măt lại nhìn ŧıểυ Tả “Mới vừa rồi nói chuyện phiếm với ai?”
ŧıểυ Tả nghiêng đầu nhìn ông cười hắc hắc, bộ dáng ŧıểυ đại nhân nói với ông “Người quen!”
“Em còn có người quen?” Khóe mắt Lạc Hi Thần co lại một chút, ánh mắt nhìn nó toàn bộ là xem thường.
“Là như vậy đó!” ŧıểυ Tả giơ cao cằm, có chút đắc ý theo ông vào phòng.
Lạc Dịch Bắc nghe hai người nói chuyện, nhìn ngoài cửa liền bước đi ra.
Nhìn bên hành lang trống rỗng, đi lên vài bước một tay kéo Phương Trì Hạ từ trong góc ra.
“Không muốn vào sao?”Tuy vừa mới châm chọc cô, nhưng thấy cô không có ý định vào, trong lòng anh liền khó chịu.
“Không phải đi về sao? Có thể đi rồi?” Phương Trì Hạ không cùng anh tranh chấp vấn đề này, đi phía trước anh đi xuống lầu.
Đoạn đường trở về cô không cùng anh nói cái gì.
Lạc Dịch Bắc chịu không nổi nhất là thái độ này của cô, lạnh lùng lãnh đạm, ác ma trong cơ thể anh liền bắt đầu quấy phá.