Phương Trì Hạ đối với lời nói của anh rất không biết nói sao, không quan tâm tiếp tục đi về phía trước.
Tòa thành bảo này có một đặc điểm là đèn được ày trí rất nhiều, đèn đường lờ mờ chiếu sáng cho cả trang viên, ánh đèn đu đưa, lúc đi qua một trong số đó, có cảm giác như đang ở thế giới trong mơ.
Hai người đi về đoạn đường phía trước là một cái hồ, nơi mà đêm qua hai người đã từng điên cuồng.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm vào cái ghế dài lúc tối qua hai người đã ngồi, ánh mắt có hơi mất tự nhiên.
"Cái hồ này cũng không tồi, có cần cũng xây một cái ở trong nhà?" Quay người, giọng nói trêu đùa của Lạc Dịch Bắc ung dung truyền đến.
Phương Trì Hạ cạn lời, trực tiếp đáp trả anh bằng cái trợn mắt.
Lạc Dịch Bắc làm như không có việc gì đi đến, ngón tay lướt qua gỗ thô tinh tế, ngước mắt lên nhìn cô một cái, giọng điệu thâm thúy lại buông ra một câu, "Cái ghế này cũng không tồi."
"Đủ rồi!" Sắc mặt Phương Trì Hạ mất tự nhiên, trách mắng anh 1 câu.
"Em nói cái gì?" Lạc Dịch Bắc giả vờ bình thản nhìn dáng vẻ của cô, cánh tay đưa lên, vòng qua trước cổ của cô, giữ lấy đầu của cô, kéo cô đến trước mặt mình, thân hình gầy nhỏ của Phương Trì Hạ thuận thế ngã sang.
"Tôi chỉ là nói chất liệu của cái ghế nghỉ này tốt mà thôi, em nghĩ đi đâu vậy?" Gương mặt tuấn tú đập vào cô, khẽ hừ một tiếng bên tay cô, lời của anh, hơi tản mạn, giống như ánh nắng ấm áp của chiều hạ, lười nhác lại dễ chịu.
"Tôi đang nghĩ chúng ta còn có rất nhiều nơi vẫn chưa đi hết." Làn da mỏng manh của Phương Trì Hạ khẽ ửng hồng lên, lúng túng đẩy mặt của anh ra, kéo dài khoảng cách giữa mình và anh, cong lưng chui ra khỏi trong lòng anh, làm như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.
"Lạc Dịch Bắc, đằng sau còn có một ngọn núi, giống như của Hòa Ni Tư!"
"Về nhà dựng một ngọn."
"...Khoảng sân ở đây là để dành cho ŧıểυ Tả và bọn anh sống ư? Thiết kế rất đẹp."
"Về nhà xây."
"Chỗ đó có một cánh rừng đầy màu sắc."
"Về nhà trồng."
"..."
Giọng nói của Phương Trì Hạ trước những câu trả lời vạn năm không thay đổi của Lạc Dịch Bắc, chầm chậm không còn nữa.
Bị anh làm cho cạn lời.
Tiền là của nhà anh, anh nói cái gì, thì chính là cái đó!
Hai người đã tham quan một vòng trong trang viên, lúc trở về trong thành bão, đêm đã rất khuya rồi.
Phương Trì Hạ sau khi trở về phòng thì trực tiếp đến nhà tắm tắm rửa.
Cô tắm rất chậm, ở trong đó ngăm bồn nước hoa hết mấy chục phút, lúc đi ra, vốn tưởng Lạc Dịch Bắc đã ngủ rồi, nào ngờ anh lại ra vẻ ung dung ngồi ở trên xô-pha, quần áo chỉnh tề, ánh mắt tỉnh táo, không ngủ thì không nói đến, còn dường như rất có tinh thần.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lười nhác dạo một vòng trên người của cô, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Phương Trì Hạ rất không thích hành động này của anh, cảm giác ấy khiến cô cảm thấy cực kỳ giống như đang gọi cún con.
Đầu quay sang, không hề quan tâm đến anh, cô cầm lấy khăn lông lau đầu.
Lạc Dịch Bắc không nổi giận, vòng hai cánh tay để trước ngực, rất kiên nhẫn chờ cô lau đầu xong, lười nhác lên tiếng, "Qua đây!"
"Có việc gì?" Phương Trì Hạ nghiêng đầu sang, lạnh nhạt nhìn anh một cái, thu ánh mắt tiếp tục làm việc của mình.
Cô không quan tâm anh, Lạc Dịch Bắc luôn không thích nhất chính là thái độ này của cô.
Cô càng như vậy, anh càng muốn giày vò cô.
Đi đến vài bước, bế cô lên, giữ cô ngồi trên xô-pha, cơ thể của anh theo đó nghiêng sang.
"Chuyện hôm nay ở trên xe, tôi nhớ là, chúng ta còn chưa thanh toán." Cơ thể chặn cô lại, lúc anh nói chuyện, giọng điệu đặc biệt tản mạn, loại cảm giác lười nhác từ tận xương, vô cùng gợi cảm.