Tô Thụy kinh ngạc nhìn cảnh này, có hơi chưa kịp hiểu ra Phương Trì Hạ Rốt cuộc đang bày trò gì.
Chỉ như vậy thôi?
Bảo Bảo cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng mà cô ta so với Tô Thụy thông minh hơn nhiều, mục đích của Phương Trì Hạ làm như vậy là gì, cô ta vừa nhìn đã hiểu ra.
Cô đang lợi dụng khứu giác nhạy bén của con Spaniel, cùng với mức độ quen thuộc với chủ nhân để giúp đỡ tìm ra kẻ trộm đồ, cũng gián tiếp tặng một bạt tay vang dội cho Tô Thụy.
Trên người An Kỳ có một mùi hương đặc trưng, bà ta thường đem theo đồ trên người, hoặc nhiều hoặc ít sẽ mang theo mùi hương của bà ta.
Cho dù người khác không cảm nhận ra, nhưng sự nhạy bén của động vật cũng có thể cảm nhận thấy.
Phương Trì Hạ trước là cố tình gọi An Kỳ đi, lại tắt hết đèn ở đây, mục đích chính là để con Spaniel tự dựa vào khứu giác tìm người.
Sau cùng bổ nhào vào người hầu kia, mười phần cũng có tám chín phần là bởi vì trên người đối phương đã mang theo đồ liên quan đến mùi hương của An Kỳ.
Đây là cách của Phương Trì Hạ.
Hiện trường lần nữa khôi phục lại bình thường, vài phút sau An Kỳ đã đi ra.
"Cô rất thông minh." Ánh mắt mang theo ý cười nhìn Phương Trì Hạ, ánh mắt của bà ta rất thân thiện.
"Cảm âm phu nhân." Thái độ Phương Trì Hạ lịch sử.
"Cô tên là gì?" An Kỳ bình thản cười, lại hỏi.
Mặt của Phương Trì Hạ từ từ ngẩng lên, giọng nói bình thản, "Phương Trì Hạ!"
Ánh mắt của hai người đối diện nhau, ánh mắt An Kỳ nhìn cô rất ấm áp, rất ôn hòa.
Nhìn thật kỹ cô một lúc lâu, nghiêng đầu sang, như nói đùa với Lạc Dịch Bắc, "Cô bé này là anh đưa đến? Vừa vặn chỗ này của tôi còn thiếu người, để cô ấy ở đây cùng tôi một khoảng thời gian?"
"Không được." Chỉ cần thứ Lạc Dịch Bắc không muốn, chưa từng quan tâm thân phận của đối phương, nghiêng đầu sang đã trả lời bà ta hai chữ.
Anh từ chối rất thẳng thắn, cũng không sợ ảnh hưởng đến quan hệ của hai bên, thái độ vô cùng kiên quyết.
"Không nỡ ư?" An Kỳ lặng người một chút, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cũng không giận, giọng điệu lời nói vẫn như đang đùa.
Ngữ khí của bà ta rõ ràng là đang trêu đùa, Lạc Dịch Bắc theo đó lại có thể không phủ nhận, mà là bình thản trả lời bà ta một câu, "Phu nhân không phải người đã nhận ra rồi sao?"
Phương Trì Hạ ngẩn người quay đầu sang, ánh mắt nhìn anh có hơi kinh ngạc.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, kéo tay của cô, kéo cô đi bước lớn hướng ra ngoài đại sảnh.
Bảo Bảo đứng ở sau lưng hai người, không đổi sắc mặt nhìn dáng vẻ này của Lạc Dịch Bắc, khóe miệng chỉ là hơi nhếch lên cười cười, không nói gì cả.
Sau khi Phương Trì Hạ theo Lạc Dịch Bắc đi ra ngoài, liếc nhìn bên trong tĩnh lặng, vừa đi vừa nói chuyện với anh, "Chúng ta cứ như vậy mà đi à?"
"Không chờ Bảo Bảo?"
"Đúng rồi, sao Bảo Bảo cũng ở đây?"
Cô đã hỏi rất nhiều, Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu sang lạnh nhạt trả lời cô một câu, "Từ khi nào hiếu kỳ như thế đã?"
"Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không nói thì thôi vậy." Dáng vẻ của Phương Trì Hạ rất không quan tâm, đi trước anh một bước kéo cửa xe đi lên xe.
Lúc rời khỏi, xe của Phí Tư Nặc vừa vặn chạy qua cô.
Phương Trì Hạ ngẩn người, nghiêng đầu chỉ nhìn một cái, nào ngờ đầu vừa mới xoay qua, lại bị Lạc Dịch Bắc bá đa͙σ chỉnh ngay lại.
"Nhìn ai thế?" Hành động của anh vô cùng mạnh mẽ, giữ mặt cô lại, bắt ánh mắt của cô phải quay sang nhìn anh, ấn cô ngồi dựa vào cái ghế sau lưng, ngón tay giữ lấy cằm của cô, xoa lên môi của cô.
"Ở bên cạnh tôi, chỉ được nhìn tôi, hiểu chưa?"
Anh đang cảnh cáo, ánh mắt mang theo dấu hiệu nguy hiểm rõ ràng.
"Biết rồi." Phương Trì Hạ ngẩn ra, định chui khỏi trong lòng anh, mới vừa hành động, lại bị Lạc Dịch Bắc kéo trở về.