Anh nếu như có một chút cảm giác với Tô Nhiễm, sao còn tiễn đối phương đi, phí hết tâm tư ở đây lấy lòng cô?
Lạc Dịch Bắc bị hai chữ nhẹ nhàng kia của cô kích đến bực mình phát điên, kéo bừa cổ áo sơ mi xuống, đau đầu suy nghĩ bản thân nên làm thế nào tiếp tục giải thích, Phương Trì Hạ đột nhiên buông ra một câu chế giễu, "Trên cổ có cái gì? Tôi cũng giúp anh xem xem?"
Lạc Dịch Bắc ngẩn người, trước là ngẩn ra, sau là đã hiểu cô đang chỉ cái gì, khóe mắt co rút một cái.
Vẫn tính toán thật!
Lạc Dịch Bắc trước lời của cô có hơi không biết nói sao, có điều, nét mặt lại dịu đi không ít.
Một cánh tay vòng qua lưng của cô, đè giữ cơ thể của cô dính về trong lòng anh, cằm của anh khẽ ngẩng lên, khóe môi cong lên, như cười như không, "Nhìn thấy cái gì rồi!"
Anh cảm thấy, lời kia của cô chỉ là đang ghen anh, lại không ngờ rằng, sau khi Phương Trì Hạ dựa sang, đầu vừa ngẩng, vẫn thật đã nhìn chằm chằm vào anh, vả lại còn mở phụt đèn lên.
Cô nhìn rất chăm chú, ánh mắt qua lại trên dưới cổ anh, nhìn rồi lại nhìn anh, sau cùng cái gì cũng không nhìn ra.
Trên cổ của Lạc Dịch Bắc sạch sẽ, thứ gì cũng không có.
Cái gì cũng không có mà lúc nãy Tô Nhiễm còn có thể dựa gần như vậy xem lâu như thế?
Cùng là phụ nữ, Phương Trì Hạ chỉ cần suy nghĩ một chút thì có thể đoán được mục đích của cô ta.
E rằng có đồ là giả, cố tình tạo thân mật mới là thật?
Phương Trì Hạ nghĩ đến tư thế lúc nãy của hai người, trong ngực có hơi thắt lại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cổ của Lạc Dịch Bắc, trong ánh mắt hơi ngưng đọng của Lạc Dịch Bắc, cô đột nhiên ôm lấy anh, cong người, môi đưa sang, cắn một miếng thịt nhỏ trên cổ anh một cái.
Cô cắn rất mạnh, chân mày Lạc Dịch Bắc nhíu lại, nhưng lại không đẩy cô ra.
Mặt của Phương Trì Hạ vẫn còn đang vùi trong cổ của anh, vẫn đang cắn, cắn đến một vết cắn hiện rõ trên cổ anh, mới từ từ buông anh ra.
Lạc Dịch Bắc không nhìn thấy tình hình ở trên cổ của mình, nhưng từ lực độ vừa nãy của cô, lại có thể cảm nhận được.
Chỉ sờ chỗ da của mình lúc nãy bị cô cắn, cảm nhận được trên đó dấu ngăn rõ ràng của cô, anh không giận, chân mày dường như còn hơi dịu ra.
"Đây là đang làm cái gì?" Ánh mắt chuyển sang cô, anh biết rõ còn cố tình hỏi.
Anh không ngờ rằng cô sẽ có lúc bá đa͙σ như vậy, bá đa͙σ đến... có hơi đáng yêu.
Tuyên bố chủ quyền ư?
"Rất muộn rồi, ngủ thôi." Phương Trì Hạ không giải thích, nghiêng người sang, đắp chăn tiếp tục ngủ.
Cô không còn nhắc lại chuyện này, Lạc Dịch Bắc cũng không nói đến, nằm xuống với cô, cánh tay ôm cô từ sau, giữ cô dựa vào trong lòng mình, nghĩ đến hành động lúc nãy của cô, khóe miệng đôi lúc khẻ co rút một chút.
Ngủ cùng cô một đêm, ngày hôm sau, Lạc Dịch Bắc vốn tưởng rằng Phương Trì Hạ vì tránh để quan hệ của hai người bị lộ ra, sẽ như thường ngày vội vàng trước khi người trong nhà thức dậy, rời khỏi giường rất nhanh.
Nào ngờ cô hôm nay, anh thức dậy, cô còn chưa tỉnh.
Phương Trì Hạ là cơ thể không khỏe, vả lại trong Lạc gia vừa vặn cũng không có người khác, nên cô không để ý vấn đề này lắm.
Cô rất không cẩn thận đã lơ là Tô Nhiễm.
Ngủ đến hơn 8 giờ, mơ mơ màng màng mở cửa ra, đúng lúc đang cùng Lạc Dịch Bắc đi ra, thình lình đụng phải Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm rõ ràng không ngờ đến cô cũng ở đây, nhìn cô đầy kinh ngạc, lúc nhìn thấy dấu vết chói mắt trên cổ Lạc Dịch Bắc càng kinh ngạc hơn.
"Tôi đi trước đây." Phương Trì Hạ chỉ là ngẩn ra, cũng không giải thích hành động của hai người, chỉ nói với Lạc Dịch Bắc một câu, quay người thì đã đi.