“Tô Nhiễm ŧıểυ thư đã ăn tối chưa? Tôi chuẩn bị giúp cô nhé.” Giọng của người hầu lại vang lên một lần nữa.
“Cám ơn dì Trần.” Tô Nhiễm rõ ràng rất quen thuộc với nơi này, thậm chí còn không cần giới thiệu cũng có thể nói chuẩn xác tên của người hầu.
Phương Trì Hạ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cả người hoàn toàn cứng đờ.
Đã trễ thế này mà cô ta còn tới đây!
Tiếng nói chuyện ở dưới lầu vẫn còn tiếp túc, Tô Nhiễm trò chuyện với người hầu một lát, lúc sau giống như là đã đi đến nhà ăn.
Trước khi Lạc Dịch Bắc đi ra ngoài đã dùng cơm, cũng không ở lại dưới lầu mà cất bước đi lên tầng trên.
Vừa bước lên hành lang đã thình lình nhìn thấy Phương Trì Hạ.
Từ sau khi hai người họ trở về Phương Trì Hạ vẫn luôn đứng ở nơi này, đôi mắt nhìn chằm chằm anh, ánh mắt có chút lạnh nhạt, có chút ảm đạm, giống như còn có chút châm chọc.
Lạc Dịch Bắc rõ ràng không đoán được sẽ nhìn thấy cô ở đây, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, nhìn ánh mắt phức tạp của cô lại nhìn thoáng qua dưới lầu, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Môi giật giật, cuối cùng chỉ gian nan mà nói một câu: “Em tới rồi à.”
Phương Trì Hạ không để ý đến anh, xoay người đi vào phòng của mình.
Cửa phòng phịch một tiếng bị đóng lại, sau đó không nghe thấy tiếng động nào nữa.
Lạc Dịch Bắc có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, mũi chân hung hăng đạp góc tường, bước nhanh đi về phía phòng mình.
Tắm rửa một cái, lúc thay quần áo đi xuống dưới lầu thì Tô Nhiễm vẫn còn đang ăn cơm.
“Muốn nếm thử không?” Giơ cái thìa trong tay, cô cười tiếp đón anh.
“Không.” Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt cự tuyệt.
Anh đứng trên cầu thang cũng không định đi xuống, chỉ nhìn chằm chằm cô ta.
Sau khi anh đi đón Tô Nhiễm thì định đưa cô ta trở về, kết quả xe chạy được nửa đường thì Tô Nhiễm đề nghị đến Lạc gia chính thức chào hỏi một lần.
Lạc Dịch Bắc nghĩ đến sau khi cô ta về nước thì cũng chưa đến nhà ngồi lần nào, hơn nữa lúc này cũng đã trễ liền không cự tuyệt.
Vốn dĩ anh chỉ định đưa cô ta đến Lạc gia rồi quay về nhà với Phương Trì Hạ, không nghĩ tới Phương Trì Hạ cũng đến đây lại còn bị cô gặp phải!
Lạc Dịch Bắc có cảm giác có lý mà không thể nói rõ.