Cũng mặc kệ anh có đáp ứng hay không, Phương Trì Hạ đứng lên, cầm lấy bình rượu rót cho anh một ly.
Ngược lại Lạc Dịch Bắc rất dứt khoát, cô uống, anh uống.
Lặp lại mấy lần như thế, cho đến khi đầu bỗng nhiên hoa mắt lên.
Mi tâm Lạc Dịch Bắc nhéo một cái, xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt quét qua người Phương Trì Hạ, trong mắt chiếu ra một tia lạnh lẽo: “Rượu có vấn đề?".
"Anh nghĩ nhiều". Phương Trì Hạ một hớp uống chút rượu cuối cùng trong ly mình, lắc lắc ly trong tay: "Không phải tôi cũng uống sao?".
"Nếu không thì?". Lạc Dịch Bắc vẫy vẫy đầu, muốn để mình bảo trì thanh tỉnh, nhưng mà, ý thức lại càng lúc càng mơ hồ.
Đầu một hồi mắt hoa, thòi điểm con mắt cũng sắp đóng lại, Phương Trì Hạ vài bước đi qua, hợp thời đỡ lấy anh.
"Tôi chỉ là đốt chút huân hương trong phòng tương trợ giấc ngủ mà thôi, hôm nay anh đã bận rộn một ngày, hẳn cũng mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút!". Vòng cánh tay anh qua trên vai mình, cô vịn anh có chút khó khăn leo lên giường.
Hai người đã kết hôn, cô có thủ đoạn gì quá mức để đùa nghịch anh chứ?
Cô chỉ là sợ Lạc Dịch Bắc bị cô chọc giận lúc trước ở dưới lầu, đêm nay giày vò không cô không chịu nổ thôi.
Cô không chịu nổi mỗi khi anh như vậy, chút huân hương là yên giấc, rất hiệu quả phụ trợ cho giấc ngủ.
Hơn nữa Lạc Dịch Bắc vừa uống vài ly rượu, còn là rượu mạnh, cho nên mới hôn mê.
Lạc Dịch Bắc rất cao, thân thể rất nặng, Phương Trì Hạ dìu anh phải cố hết sức.
Thật vất vả mang anh đi đến trước giường, thả anh ngã xuống giường, cô ngồi ở bên giường giúp anh cởi xuống từng cái quần áo trên người, sau đó lại đến phòng tắm cầm khăn lông ướt ngồi trở lại đầu giường.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm anh an an tĩnh tĩnh nằm ở trên giường, tay Phương Trì Hạ đưa tới, từng chút từng chút giúp anh lau thân thể.
Mặt, tay, cổ, lồng ngực...
Hai người đã kết hôn cả đoạn thời gian, đây là lần đầu tiên cô vì anh làm loại chuyện này, vẫn dưới tình huống anh đã ngủ.
Thời điểm Lạc Dịch Bắc tỉnh dậy, khí tràng tùy thời đều rất mạnh, một ánh mắt cũng sắc bén phảng phất có thể giết người.
Anh ngủ, lạnh lẽo trên mặt cũng ít đi không ít, cũng ít lược tính xâm lược bẩm sinh trên người
Từ khi hai người nhận thức đến nay, anh gần như không có lúc nào như bây giờ tùy ý cô muốn làm gì thì làm.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm anh như vậy một hồi lâu, nghĩ đến có nên thừa dịp cơ hội tốt như vậy để trêu chọc anh hay không, có điều, cân nhắc đến hậu quả sau khi Lạc Dịch Bắc tỉnh lại, bèn nhịn xuống.
Cầm lấy khăn mặt, cô tiếp tục giúp anh lau.
Động tác cô rất nhẹ nhàng, thân thể của anh cô cũng xem qua nhiều lần như vậy, anh đang ngủ, cô ngược lại không đến mức quá nhiều xấu hổ.
Chỉ là, thời điểm đang giúp anh mặc áo tắm, nhìn chằm chằm lồng ngực vân da rõ ràng của anh, Phương Trì Hạ rất không cẩn thận hiểu sai.
Lạc Dịch Bắc còn đang ngủ say, tựa hồ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm chỗ ngực anh một hồi lâu, ánh mắt có chút tối nghĩa dời đi, nhanh chóng giúp anh mặc quần áo xong, kéo drap trải giường qua che ở trên người anh, tự mình chuyển đến phòng ngủ ngủ chính bên cạnh phòng dành cho khách.
Hai người có hai gian phòng, một gian phòng ngủ chính, một gian Phương Trì Hạ dự phòng, bình thường lúc cô nghĩ không chịu đựng nổi anh thì sẽ ngủ ở chỗ đó.
Đêm nay lại bị Lạc Dịch Bắc chiếm.
Lạc Dịch Bắc lúc bình thường ngủ ở phòng ngủ một đêm, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, đã hơn tám giờ.
Nhìn chằm chằm gối đầu bên cạnh căn bản không có chút nhiệt độ một hồi lâu, khóe môi anh câu dẫn ra một vòng đường cong lạnh lùng.