Rất rõ ràng là Lạc Dịch Bắc không tin cô nói, có điều lại không hỏi nhiều.
Anh không phiền Phương Trì Hạ hỏi mấy cái này, tương phản, cô không hỏi anh cái gì, mới càng làm cho anh bực bội.
Thứ hai.
Lạc Dịch Bắc theo Phương Trì Hạ ở chung cư nhỏ của cô trôi qua ngày chủ nhật, lúc thứ hai, hai người một người đến công ty, một người đến chỗ Tô Nhiễm.
Tuy Tô Nhiễm rất thông minh, thế nhưng rốt cuộc tuổi còn trẻ, nên kinh nghiệm kinh doanh vẫn còn yếu, còn đang học tập.
Quá khứ Lạc Dịch Bắc cũng từng cứu vãn kinh doanh lỗ lã của cô ta.
Anh đến công ty cũng không quay về, thời điểm Phương Trì Hạ đến Dung Hi chỉ có một mình cô.
Vừa mới đến công ty, một trợ lý bỗng nhiên vội vội vàng vàng đi tới văn phòng Lạc Dịch Bắc.
"Anh ta còn chưa tới, có việc gì sao?". Phương Trì Hạ là đặc trợ của Lạc Dịch Bắc, nhiều khi, anh không ở chỗ này, mọi chuyện đều nhờ cô giúp đỡ xử lý.
"Sáng nay nhận một hợp đồng, đối phương rất có ý tưởng hợp tác, cần người có quyền quyết định của chúng ta đi qua đàm phán”. Người kia giải thích.
"Như vậy à!". Phương Trì Hạ suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Lạc Hi Thần tiên sinh và phu nhân đâu?".
"Tiên sinh và phu nhân ngày hôm qua bay ra nɠɵạı quốc, tựa hồ là vội vàng chia ra làm chuyện công ty”.
"Chủ tịch đâu?". Phương Trì Hạ lại hỏi.
"Hai ngày nay chủ tịch cũng không tới Dung Hi, chúng ta không dám quấy rầy”. Người kia giải thích.
"Tôi biết rồi, cô bận rồi thì cứ đi trước đi, tôi sẽ chuyển cáo việc này cho Bắc thiếu gia”.
Người nọ ở đó một lúc sau đó xoay người rời đi.
Phương Trì Hạ nhìn bóng lưng đi xa của cô thư kí một chút, muốn gọi điện thoại cho Lạc Dịch Bắc, nhưng nghĩ đến khả năng anh còn vội vàng giúp đỡ Tô Nhiễm, điện thoại cầm trong tay, lại cúp.
Cô cảm thấy, không phải chỉ là gặp mặt hộ khách thôi sao, nếu cô thật sự gọi tới, anh khẳng định trực tiếp một câu: "Việc nhỏ mà thôi, tự mình giải quyết”.Phương Trì Hạ cảm thấy, trước mắt người Lạc gia, chỉ có Sa Chức Tinh tương đối dễ nói chuyện.
Cô do dự một lát, cuối cùng điện thoại cho Sa Chức Tinh.
Lúc này Sa Chức Tinh ở nước ngoài, nhận được điện thoại của cô, có chút ngoài ý muốn, còn giận Lạc Dịch Bắc vài câu: "Dịch Bắc làm thế nào? Sao có thể giao mọi chuyện cho trợ lý được? Con nói nó cũng rất đúng".
Bà nói thì nói như thế, bộ dáng nghe như là đang trách cứ Lạc Dịch Bắc, ai ngờ nghiêng đầu sang chỗ khác liền trả lời một câu: "Phương ŧıểυ thư, nếu không chuyện lần này hay là con làm đi, không sao, cứ nói bác phê chuẩn”.
Bà một bên vẫn còn trách cứ Lạc Dịch Bắc lại giao mọi chuyện cho Phương Trì Hạ, một bên giao mọi chuyện lại cho cô.
Phương Trì Hạ nghe lời bà sững sờ một hồi lâu, không còn lời gì với hai người.
Hai người cô không còn lời nào để nói chính là mẹ con hai người này!
"Thế nhưng mà, phu nhân, loại chuyện cần có người làm chủ”. Phương Trì Hạ giải thích.
Trong lòng Sa Chức Tinh, nhiều khi Lạc Dịch Bắc rất dung túng cô, chẳng lẽ cô làm chủ không được sao?
Có điều, lời này bà không nói ra.
Có một số việc, nội tâm minh bạch là tốt rồi.
Nhàn nhạt cười cười, Sa Chức Tinh trả lời rất hòa thuận: "Bác cho con quyền lợi quyết định, con đi đi!".
Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, tắt điện thoại chỉ có thể ôm hợp đồng đi đến cuộc hẹn.
Người khách lần này cần gặp là một người Pháp, Phương Trì Hạ đi theo Lạc Dịch Bắc đến nước Pháp dạo qua một đoạn thời gian, cho nên tiếng Pháp rất lưu loát, cô xuất hiện, nghĩ đến hẳn là rất dễ dàng đối phó chuyện này mới đúng.
Gần giờ hẹn cô bèn cầm lấy một sấp văn kiện đến gần quán cà phê, đối phương đã tới trước.
"Ngài khỏe chứ, tôi là đại biểu Dung Hi phái tới". Phương Trì Hạ đầu tiên là tự giới thiệu một chút, lưu loát đi qua ngồi xuống.