Phương Trì Hạ lúc này đang ngủ, nghe thấy dưới lầu có tiếng bước chân, cô lại tỉnh lại.
Cảm nhận được hơi thở của anh phía sau, khuỷ tay cô đẩy đẩy anh.
Một động tác bài xích, làm Lạc Dịch Bắc nhất thời ngẩn người.
Đây là làm sao vậy?
Mày nhăn lại, vươn cánh tay, anh đem cô lại lần ôm vào trong vòng ngực.
Anh tựa hồ thực kiên trì, Phương Trì Hạ nhắm hai mắt giả bộ ngủ không để ý tới anh.
Lạc Dịch Bắc kỳ thật cũng không có làm cái gì, chỉ tính là sau khi trở về ôm cô một, từ phía sau ôm cô, nhiệt độ cơ thể hai người hòa quyện vào nhau, liền tư thế như vậy mà bồi nàng nằm một lát. Anh lúc sau đi vào phòng tắm tắm.
Phòng tắm tiếng nước vang lên, Phương Trì Hạ mở to đôi mắt.
Tầm mắt nghiêng đi, ánh mắt bất động thanh sắc nhìn về hướng anh rời đi.
Lúc này đều đã trễ như vậy, Lạc Dịch Bắc còn về, điều này cô không dự đoán được.
Vẫn là từ chỗ Tô Nhiễm trở về……
Phương Trì Hạ không quản hắn nữa, cuốn chăn lại ngủ tiếp.
Lạc Dịch Bắc vài phút sau đi ra, nhìn thấy cô nằm sát về một góc, cau mày.
Anh mơ hồ cảm thấy Phương Trì Hạ ở cố tình cùng anh kéo ra khoảng cách, nhưng lại không biết nguyên nhân.
Anh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, bước vài bước tới nghiêng người nằm ở phía sau cô, lần này không động vào cô.
Bất động thanh sắc nhìn bóng dáng cô, Lạc Dịch Bắc nghĩ lại hành vi đêm nay của chính mình.
Anh đã làm cái gì mà khiến cô tạo khoảng cách?
Lạc Dịch Bắc thực không hiểu.
Sáng hôm sau là anh tỉnh dậy trước
Tối hôm qua trong bữa tiệc anh căn bản không ăn nhiều. Sáng nay thức dậy có diểm đói, thay quần áo đi xuống lầu, đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh vốn dĩ muốn nhìn xem còn cái gì ăn lót dạ không, lại ngoài ý muốn phát hiện tủ lạnh có vài món cơm Tây.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm đồ ăn một hồi lâu, lại nhớ đến những tàn nến trên bàn ăn, mày hơi nhíu lại.
ŧıểυ Tả nói, trở về khả năng có kinh hỉ.
Chính là chỉ cái này sao?
Hôm nay là cuối tuần.
Phương Trì Hạ còn ở trên lầu ngủ, cô cũng không biết chính mình làm sao, ngày thường thời điểm rời giường liền tự nhiên sẽ tỉnh, hôm nay lại mỏi mệt đến đôi mắt đều không nghĩ mở.
Lạc Dịch Bắc không có trên giường cô đem chính mình bọc lại như là động vật đang ngủ đông.
Lạc Dịch Bắc đẩy ra cửa phòng đi vào, bất động thanh sắc mà nhìn chằm chằm cái bộ dạng này của cô, rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở gần đó.
Thời điểm ngồi xuống, thình lình bị cái gì ấn một chút.
Lấy ra, là di động.
Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ tối hôm qua ngồi ở ghế sô pha này rất lâu. Lúc đi ngủ, di động liền để ở đây.
Lạc Dịch Bắc cũng không xử lí như thế nào, bỗng nhiên mở ra xem.
Anh kỳ thật là muốn nhìn xem nhật ký diện thoại của cô, xem cô có gọi điện thoại cho mình hay không.
Ai ngờ thời điểm click mở cảm ứng, bên trong vừa vặn là album ảnh, có một tấm hình vẫn mở ra.
Đó là, bức ảnh mà Phương Trì Hạ lúc chuẩn bị bữa tối xong đem chụp……