Đêm nay Tô gia rất náo nhiệt. Lúc này, trên bầu trời pháo hoa còn đang nổ liên tục không ngừng.
Phương Trì Hạ cùng Đồng Nhan cẫn còn nói chuyện thông qua di động. Ở trong điện thoại, cô có thể nghe rõ ràng những âm thanh bên kia truyền tới.
Thực náo nhiệt, người cũng rất đông.
Phương Trì Hạ như bị đổ một thùng băng, từ đầu đến chân đều lạnh, trong lòng càng cảm thấy châm chọc.
Cô tốn thời gian như vậy chuẩn bị một bữa tối, chờ anh đến tận bây giờ, cơm cũng chưa ăn.
Kết quả, anh cùng người ta vui chơi ở nơi khác.
Phương Trì Hạ bỗng nhiên có chút tự giễu bản thân.
Hôm nay cô là có chút chờ mong anh sẽ trở về.
Anh sinh nhật cô có quan hệ sao? Không có cô, vẫn có rất nhiều người tới chúc mừng anh
“Không có việc gì chứ?” Đồng Nhan cảm thấy cô hơi lạ cau mày hỏi.
Phương Trì Hạ bên kia vẫn trầm mặc.
“Trả lời đi!” Đồng Nhan lại lần nữa kêu cô một tiếng.
Phương Trì Hạ tay nắm chặt di động, vẫn đang còn thất thần suy nghĩ.
“Hạ Hạ, câu ở yên ở nhà, mình lập tức tới!” Đồng Nhan căn bản không biết cô ở chỗ đó đã xảy ra cái gì, cũng không biết tình cảm cô với Lạc Dịch Bắc ở mức độ nào, cô không trả lời làm cô ấy có chút luống cuống.
Đứng lên, cúp điện thoại rồi đi ra cửa biệt thự, Phương Trì Hạ nhàn nhạt nói: “Hơn phân nửa đêm, cậu tới làm cái gì? Nha đầu chết tiệt kia, cút về cho mình nghỉ ngơi nữa chứ!”
Cô khẩu khí có chút lớn tiếng.
Đồng Nhan bị cô rống quát ngẩn người, bước chân dừng lại, nhẹ thở phào.“Không có việc gì vì cái gì không lên tiếng?”
“Mình đang đọc sách quá chú tâm nên không để ý thôi" Phương Trì Hạ biện hộ
Cô khẩu khí từ đầu tới đuôi đều thực bình tĩnh, giống như thật sự đối Lạc Dịch Bắc không hè có chút cảm giác nào.
“Được, cậu xem sách sao? Không có việc gì thì ngủ sớm một chút đi! Có nghe không?” Đồng Nhan ra lệnh.
“Đã biết.” Phương Trì Hạ nhàn nhạt đáp.
Cũng không tiếp tục quản việc của anh nữa, cô đi lên lầu trở về phòng liền ngủ.
Tiệc ở Tô gia vẫn rất náo nhiệt.
Đêm nay người đến rất nhiều, nên có điểm lâu.
ŧıểυ Tả bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Tô Nhiễm cùng Lạc Dịch Bắc.
Cậu là kiên quyết vì Phương Trì Hạ canh giữ không cho hai người bọn họ phát sinh cái gì.
Lúc này đã rạng sáng, ŧıểυ Tả kỳ thật đã rất mệt nhọc, mí mắt ríu lại nhưng vẫn không chịu đi ngủ.
Sa Dệt tinh tới kêu cậu đi ngủ nhưng cậu chạy bịch bịch đến chỗ Lạc Dịch Bắc, ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì, dường như không có việc gì nói: “Anh, không còn sớm nữa anh định không về nhà sao?”
“Làm sao?” Lạc dễ bắc giật mình.
“Có lẽ sẽ có chuyên tốt nha!” ŧıểυ Tả thần bí hề hề lại nói.
Cậu kỳ thật căn bản không biết Phương Trì Hạ vì Lạc Dịch Bắc chuẩn bị cái gì, cho nên, cậu mới nói là có lẽ có kinh hỉ.
Chỉ là có lẽ.
Mặc kệ rốt cuộc có hay không, có thể làm Lạc Dịch Bắc rời đi cũng là chuyện tốt.