"Tửu lượng kém vậy sao?" Thương Nhuệ chỉ thoáng một cái trói cổ tay cô lại, cơ thể mềm mại của Phương Trì Hạ ngã vào trong ngực anh ta.
Theo phản xạ có điều kiện muốn giơ cánh tay lên chống đỡ ở giữa hai người, vừa mới nhúc nhích một chút, như là cảm thấy được ý đồ của cô, Thương Nhuệ kìm chặt lấy tay cô.
"Thả tôi ra!" Phương Trì Hạ giãy dụa trong ngực anh ta, lúc ngước lên nhìn anh ta chỉ thấy hoa mắt.
"Tôi mang cô về phòng riêng, tôi là đang bảo đảm an toàn cho cô, một cô gái say thành như vậy đi tới đi lui rất nguy hiểm, không phải sao? Vì thế đi với anh nào!" Đầu ngón tay nắm lấy cằm cô, nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên nhẹ nhàng khuyên nhủ, lúc Thương Nhuệ nói chuyện, mang theo một tia lười biếng.
Phi!
Phương Trì Hạ muốn mắng người!
Đi ra ngoài nguy hiểm?
E là theo anh đi vào còn nguy hiểm hơn!
Đầu ngón tay lần xuống da thịt mình, tàn nhẫn mà bấm một cái, để cho lý trí cô duy trì tỉnh táo, eo nhỏ chui ra khỏi ngực anh ta.
"Thương thiếu gia, chuyện hợp đồng, bây giờ có thể kí rồi chứ?" Lúc này đầu Phương Trì Hạ đã rất choáng rồi, nhưng vẫn không quên mục đích mình tới đây.
Nhìn cô như vậy, làm cho Thương Nhuệ cau mày.
"Chuyên nghiệp tới vậy sao? Dung Hi thuê cô bao nhiêu tiền một tháng? Chuyển tới chỗ tôi, tôi trả cô gấp ba lần so với lương hiện tại!"
"Rất tiếc, hiện nay tôi không có dự định đổi chỗ làm." Phương Trì Hạ lui về phía sau hai bước, rất thẳng thắn từ chối.
Đổi nghề vấn đề này, hôm nay lúc cô bị Lạc Dịch Bắc làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không phải cô không có nghĩ tới, mà là nghĩ vẫn chỉ là nghĩ.
Với tính cách Lạc Dịch Bắc, anh sẽ không để cho cô làm như vậy!
Dù cho cô chạy trốn thật xa, chỉ cần anh không muốn thả cô ra thì cũng sẽ trực tiếp xách cô về. Mà hiện tại, sau khi tỉnh táo lại, bản thân cô cũng không muốn thay đổi.
Ở Dung Hi, tuy rằng rất nhiều lúc Lạc Dịch Bắc rất đáng trách, nhưng tối thiểu, với thân phận là vợ anh, cô chí ít không gặp phải trên các loại quy tắc ngầm trên lĩnh vực kinh doanh.
Còn nếu đổi chỗ khác, thì không biết được.
Hơn nữa Thương Nhuệ vốn cũng không phải người tốt lành gì!
Phương Trì Hạ từ chối thẳng, điều này làm cho Thương Nhuệ cảm thấy có chút thất bại.
"Vậy cũng thật là đáng tiếc, aiz!" Thở dài, ánh mắt xa xôi quét qua người cô một cái, anh không chút biến sắc nhìn chằm chằm cô đánh giá.
Phương Trì Hạ vốn ý thức mơ hồ, tay chân như nhũn ra, hoa mắt chóng mặt, đầu mờ mịt, bất cứ lúc nào cũng có thể không chịu đựng nổi.
Bị anh ta nhìn như thế, cô cảm giác nguy hiểm đứng thẳng lên, muốn kéo dài khoảng cách với anh ta, nhưng bước chân lại lảo đảo một hồi.
Thương Nhuệ tinh mắt, bước lên vài bước, đưa tay kéo cô lại.
"Cô uống nhiều rồi, tôi dẫn cô lên lầu nghỉ ngơi." Không quan tâm cô muốn hay không, ôm ngang cô lên đi lên lầu, nhưng Phương Trì Hạ lại tiếp tục giãy dụa trong ngực anh ta, "Đừng đụng vào tôi, buông tay!"
"Cô đứng không vững, để tôi dìu cô." Thương Nhuệ không tức không phiền, thậm chí rất có tâm trạng nói chuyện với cô.
Phương Trì Hạ không để ý đến anh ta, muốn đẩy anh ta ra nhưng không thành công, lúc hai người đi qua một quầy hàng, cô bỗng nhiên với lấy bình hoa trên bàn, quay ra sau đánh xuống gáy anh ta.
Cô công kích ngay chỗ yếu hại của anh ta, đập bình xuống, Thương Nhuệ hừ một tiếng, lúc ngẩng mặt đầu lên, con mắt phun lửa.
"Con khốn không biết phân biệt tốt xấu!" Anh bị cô làm tức giận, mọi kiên nhẫn bị sự công kích của cô làm tan hết, con mắt che kín một tầng màu đỏ tươi.