Kỳ thật suy nghĩ một chút, Phương Trì Hạ cảm thấy chính mình rất châm chọc.
Tuy rằng cô với Lạc Dịch Bắc là quan hệ ẩn hôn, nhưng dù gì cô và anh cũng đã lấy giấy chứng nhận, lại còn sống chung lâu như vậy.
Anh là chồng trên danh nghĩa của cô. Nhưng hiện tại, cô là đang làm gì vậy?
Giúp cho chồng mình đi ra ngoài nɠɵạı tình sao?
Có phải cô không thể nào giống những người vợ khác?
Phương Trì Hạ càng nghĩ càng cảm thấy trào phúng, anh đi cùng ai, có quan hệ cùng ai là chuyện của anh, cô vì cái gì mà phải dính vào?
Cô oán giận đi ra, muốn kéo cửa phòng để ra ngoài. Lạc Dịch Bắc gọi cô lại: "Tôi còn chưa nói xong!"
Phương Trì Hạ ngẩn ra, bước chân ngừng lại.
“Còn việc gì?” Cô nói lạnh nhạt, Lạc Dịch Bắc chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, từ bàn làm việc lấy ra một quyển sổ, viết cái gì đó, đem tờ giấy đó xé đưa cho cô: " Đây là những thứ Nhiễm Nhiễm yêu thích: bánh bao gạch cua, sữa đậu nành, bánh quẩy. Bánh bao gạch cua chỉ có ở thành Tây, sữa đậu nành ở thành Nam, bánh quẩy ở thành Bắc, cô ấy mỗi lần về đây đều sẽ tới những nơi đó ăn sáng."
Anh nói mà mặt không có biểu hiện gì, mua ba thứ mà bắt cô chạy hết thành Nam, thành Bắc, thành Tây.
Phương Trì Hạ mặt lạnh nhìn anh, trong ánh mắt như có lửa.
Thật đúng là đủ sủng ái a!
Thành tây, thành nam, thành bắc?
Phương Trì Hạ tức giận đến phát run. Nhìn chằm chằm Lạc Dịch Bắc một hồi lâu, khóe môi cô nhếch lên "Dung Hi đại khí lớn, gần đây muốn mở rộng kinh doanh có phải không cũng muốn mở ra vài cửa hàng bán bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành?"
Lạc Dịch Bắc quan sát phản ứng của cô, nhìn anh mắt cô có lửa giận, khóe môi như có như không nâng lên.
“Phương ŧıểυ thư, em có thể đi!” Đối với cô vẫy vẫy tay, hắn lại tiếp tục chú ý vào công việc.
Phương Trì Hạ ra khỏi Dung Hi. Lúc này, cô chính là rất rất tức giận, thật sự muốn đấm vào mặt tên Lạc Dịch Bắc kia.
Nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi!
Cô hiện tại vẫn chưa thể tự lập, dù biết anh cố ý làm khó dễ nhưng cô vẫn phải tiếp tục lưu lại Dung Hi.
Phương Trì Hạ tường ngày không ăn mấy loại bánh bao, bánh quẩy nên lúc Lạc Dịch Bắc nói của hàng chuyên bán nhưng thứ này, cô một chút cũng không có khái niệm. Vội vang chạy tới thành Tây tìm tìm kiếm kiếm. Sau một giờ, cuối cùng cũng tìm ra cái cửa hàng mà anh nói. Sau đó vòng qua thành Bắc rồi lại lượn xuống thành Nam. Tới lúc cô mang được đồ ăn về thì cũng đã qua buổi sáng mất rồi.
Đồ ăn mang về cũng lạnh ngắt.
Phương Trì Hạ đi vào văn phòng, thấy Tô Nhiễm đang xem tạp chí.
Tô Nhiễm chính là chỉ cần an tĩnh mà ngồi ở đó cũng thể làm cho người ta mê mẫn.
Tô Nhiễm ngũ quan tinh xảo, giọng nói thanh thoát.
Nếu Phương Trì Hạ đẹp mang theo sự diễm lệ khiến người ta ấn tượng khó quên.
Thì Tô Nhiễm lại đẹp ở khí chất, như một đóa lan ngào ngạt hương thơm.