"Em nói gì?" Mặt của Phương Trì Hạ ngẩng lên từ một đống tài liệu, giống như mới vừa nghe thấy lời của nó vậy.
"Em nói, Tô Nhiễm buổi tối nhất định sẽ rời đi cùng với anh trai em, chúng ta đi theo." ŧıểυ Tả cười híp mắt trả lời.
"Theo cái gì mà theo? Có gì đáng theo đâu?" Nét mặt Phương Trì Hạ mang dáng vẻ không quan tâm.
"Vậy chị không đi, em đi, chị đi cùng?" ŧıểυ Tả cười híp mắt lại nói.
Phương Trì Hạ cạn lời với nó.
Câu này với câu trước của nó có gì khác nhau?
"Cứ quyết định như vậy đi." ŧıểυ Tả cười đến chân mày cong cong, trong phút chốc từ ghế nhảy xuống, quay người đi gọi điện cho Sa Chức Tinh.
"A lo, thím, lát nữa Hạ Hạ sẽ đưa con về, con sẽ không về cùng hai người nữa, thím và chú hai sau khi tan làm cứ về trước nhé, không cần đợi con." Nói với Sa Chức Tinh vài câu, nó tắt điện thoại.
Tốc độ của nó rất nhanh, bô lô ba la nói liền một mạch.
"A lo!" Phương Trì Hạ giật mình đến mặt biến sắc, định ngăn cản nó cũng không kịp.
"Đã tắt máy rồi." ŧıểυ Tả nhún nhún vai, cất chiếc điện thoại trẻ em thời thượng của mình lên.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn nó, tay vỗ vỗ đầu của nó một chút.
Cô như vậy có được tính là đã bị thằng nhóc này gài bẫy không?
ŧıểυ Tả cùng đến với vợ chồng Sa Chức Tinh Lạc Hi Thần, bây giờ nó gọi điện bảo hai vợ chồng đi rồi, mà Lạc Dịch Bắc hiển nhiên cũng sẽ không đi cùng nó.
Đây không phải có nghĩa là nó bám theo cô sao?
Phương Trì Hạ đối với việc theo dõi Lạc Dịch Bắc không có hứng thú, Lạc gia cô tránh còn không kịp, bây giờ ŧıểυ Tả làm một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa để cô không thể không đi theo nó, lấy lý do đưa nó về nhà, khiến cô không thể không một lần đến Lạc gia!
Thằng nhóc này!
Phương Trì Hạ không dám tin bản thân lại có thể bị một đứa trẻ xoay chuyển như thế!
ŧıểυ Tả nhấc chân ngồi trên xô-pha cạnh đó, rất vô tội cười với cô.
"Tạm thời không tính toán với em." Phương Trì Hạ lườm nó một cái, tiếp tục làm phần việc của mình.
Lúc 5 giờ tối, như ŧıểυ Tả suy đoán, Lạc Dịch Bắc cùng đi ra với Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm ra ra vào vào lúc nào cũng đều khoác cánh tay của anh, hai người giống hệt một đôi tình nhân vậy.
Rõ ràng hai ngày nay mới đến công ty hai lần, lại khiến đại bộ phận công nhân viên của Dung Hi đều đã nhớ gương mặt ấy của cô.
Từng lời đồn liên quan đến phu nhân mới sắp ra đời, thậm chí còn bùng nổ ở nội bộ Dung Hi.
Khi Lạc Dịch Bắc rời khỏi, tầm nhìn hướng về phía Phương Trì Hạ một cái.
Phương Trì Hạ ngẩng đầu lên, tầm mắt tạm thời giao với anh, lại nhìn nhìn Tô Nhiễm ở bên cạnh anh, không nói gì cả.
"Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi!" Thu về tầm mắt, Lạc Dịch Bắc và Tô Nhiễm sóng đôi bước đi.
"Tạm biệt anh!" ŧıểυ Tả ở đằng sau từ xa vẫy tay nhỏ với Lạc Dịch Bắc, gương mặt cười đến rất hồn nhiên.
Chờ đến khi bóng dáng của Lạc Dịch Bắc biến mất, dáng vẻ của nó vài bước đi theo ra ngoài.
Bây giờ đều đã tan làm rồi, người của Lạc gia điều đã đi rồi, trong điện thoại nó lại nói với Sa Chức Tinh là Phương Trì Hạ sẽ về cùng nó.
Phương Trì Hạ bây giờ, không nghi ngờ gì tương đương với người giám hộ của nó, nó vừa đi, cô cũng phải rời đi theo.
Thậm chí cũng không cần ŧıểυ Tả hao phí miệng lưỡi như vừa nãy.
Cậu chủ nhỏ của Lạc gia đi ra, làm việc gì cũng rất có khuôn mẫu, sau khi lên xe, ra tay khá là hào phóng, đưa thẳng tờ một trăm đồng cho tài xế, "Không cần thối, theo sát chiếc Lamborghini ở trước là được."
Chiếc xe taxi mà hai người đang ngồi sau đó chạy khỏi Dung Hi, đi theo xe của Lạc Dịch Bắc, cuối cùng dừng lại ở một nhà hàng phương Tây.