Phương Trì Hạ ngẩn người, gương mặt cứng đơ ngẩng lên, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh.
Diệp Vân, dường như đã ngốc ra, bỗng nhiên nhận được nhiều tiền như thế, trong đầu trống rỗng được một lúc, định thần lại, mặt cũng nở nụ cười tươi rói, "Đủ rồi, đương nhiên đã đủ, cảm ơn cậu Bắc!"
Đôi mắt của bà ta từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm tờ chi phiếu, tầm nhìn giống như bị băng dính dán lên đó vậy, chưa từng rời đi.
Bà ta như vậy, Phương Trì Hạ nhìn đến trong mắt toàn là châm biếm.
"Lời đã nói ra, tốt nhất nhớ kĩ. Sau này, người trong nhà xảy ra bất cứ chuyện gì, đừng đến tìm cô ấy nữa, cô ấy với ngôi nhà này đã không còn bất kỳ quan hệ nào!" Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nói lại lần nữa.
"Được, được, tôi biết rồi." Diệp Vân gật đầu như giã tỏi.
Lạc Dịch Bắc buông đôi tay đang đè lên tấm chi phiếu đó, nắm cổ tay của Phương Trì Hạ, kéo cô mắt nhìn thẳng mà đi ra khỏi nhà.
Người của nhà này căn bản không có tình cảm gì với Phương Trì Hạ, Phương Trì Hạ và Phương gia thoát ly quan hệ, thật ra ngược lại không cảm thấy đau lòng.
Chỉ là, nghĩ đến cô hoàn toàn rời khỏi Phương gia, lại có thể thông qua phương thức như thế này, điều này khiến cô có hơi hụt hẫng.
Lạc Dịch Bắc đưa cô thản nhiên rời khỏi phương gia, lúc sắp đi đến trước xe, bước chân thình lình ngừng lại, nghiêng đầu sang, ánh mắt của anh rơi trên mặt của cô.
Phương Trì Hạ ngẩn người, mắt nhìn lên, tầm nhìn lặng lẽ nhìn về phía anh
"Sau này, em chính là của tôi!" Lúc nãy ở trong nhà anh còn lạnh lùng, khi nói câu này, dáng vẻ nhường như còn rất thích thú.
Ngừng một chút, ngón tay giữ cằm của cô, lại thông thả thêm một câu, "Chỉ thuộc về một mình tôi, nhớ đó!"
Phương Trì Hạ ngẩn ra, ngược lại không ngờ rằng anh sẽ đột ngột nói ra một câu như thế.
Lời nói của anh rất bá đa͙σ, nhưng mà, nghĩ lại hình như thật sự là như vậy.
Rời khỏi Phương gia, thế giới của cô, hình như toàn bộ chỉ còn liên quan đến anh.
Ít ra, điều có ích trong hôn nhân bốn năm của hai người là như vậy.
Không phản bác lời nói đó của anh, nghĩ đến nguyên nhân anh đột nhiên sang đây, Phương Trì Hạ ngẩng đầu lên hỏi, "Anh đến đây, chính là vì chuyện này?"
Cô không ngờ rằng Lạc Dịch Bắc sẽ vì để cô tránh khỏi bị người của Phương gia làm phiền, lại có thể làm ra những việc vừa nãy.
Thật ra, trong lòng Phương Trì Hạ có hơi cảm động, có điều, vừa nghĩ đến chiếc nhẫn cưới kia, tâm trạng này, lại bị cô gạt bỏ.
Lạc Dịch Bắc không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ là hờ hững nói, "Lên xe thôi."
Phương Trì Hạ không nói gì nhiều, theo anh ngồi lên xe.
Rời khỏi Phương gia, Lạc Dịch Bắc đưa cô về thẳng biệt thự của hai người.
Phương Trì Hạ sau khi về nhà thì cầm một quyển sách ở trường đi lên trên sân thượng.
Một mình ngồi trên ghế treo vừa khẽ đu đưa, cô vừa lật sách ra đọc chậm rãi.
Thiên bẩm của cô ở phương diện ngôn ngữ đặc biệt cao, muốn rèn luyện nắm bắt một môn nɠɵạı ngữ, rất nhiều người có thể mấy năm cũng không cách nào làm được, nhưng mà cô lại chỉ cần vài tháng.
Đây là nguyên nhân mà số lần cô đến trường điểm danh không nhiều, nhưng vẫn ưu tú như vậy.
Lạc Dịch Bắc dựa vào cửa lặng lẽ nhìn cô trên sân thượng, nghĩ đến cuộc gọi không được anh trả lời kia, chân mày của anh khẽ nhíu lại.
"Tối hôm qua, thật ra..." Đôi môi mấp máy, định giải thích, nhưng mà, vừa mới mở miệng, Phương Trì Hạ cũng không biết là cố tình hay không, đột nhiên quay người sang ôm Đoàn Đoàn dỗ dành.
"Đoàn Đoàn, em xem em, hai ngày nay lại lên cân rồi." Vỗ vỗ cái bụng của Đoàn Đoàn, cô tự nói chuyện một mình với nó.
Lạc Dịch Bắc chậm rãi đi đến, bá đa͙σ đè cô ở trên ghế, gương mặt tuấn tú nghiêng sang cô, "Tôi đang nói chuyện với em."