“Phương ŧıểυ thư, muốn đi cùng không?” Sa Chức Tĩnh nhìn nhìn cô, mỉm cười muốn mời đi.
Phương Trì Hạ nhìn Tô Nhiễm bên cạnh bà, đứng lên dịu dàng nói “KHông cần đâu phu nhân, mọi người đi đi thôi, cơm trưa cháu đã chuẩn bị tốt.”
“Cứ như vậy sao!” Sa Chức Tĩnh nhìn mì ăn liền trong bát, đôi mi thanh tú nhẹ nhăn nhăn.
“Bởi vì lát nữa còn có việc phải giải quyết nên nghĩ ăn nhanh để làm việc.” Phương Trì Hạ lễ phép trả lời.
“Có việc gì?” Lần này là Lạc Dịch Bắc hỏi.
Anh cũng không an bài chuyện gì cho cô thì cô còn có chuyện gì?
Phương Trì Hạ chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái, mặt cũng không biểu hiện nhiều “Chuyện ở trường học.”
Một câu, khiến cho Lạc Dịch Bắc không nói thêm được gì.
Cô rời thành phố C đã lâu, cũng chưa trở về trường, anh có nhiều chuyện.
“Nếu đã vậy, chúng ta di thôi!” Sa Chức Tĩnh thu hồi ánh mắt, cùng Lạc HI thần đi trước tiến vào thang máy.
“Dịch Bắc, chúng ta đi thôi!” Tô Nhiễm nhàn nhạt nhìn Phương Trì Hạ, rất tự nhiên kéo tay anh đi theo sau lưng vợ chồng Lạc Hi Thần.
Văn phòng lớn như vậy, trong thời gian ngắn chỉ còn lại Phương Trì Hạ.
Lạc Dịch Bắc đi ra ngoài, một buổi chiều cũng không trở lại.
Lúc tan làm, Phương Trì Hạ đi một mình.
Cô và Lạc Dịch Bắc ở gần bờ biển, có xe đi qua đã tốt, lúc vận khí không tốt thì một chiếc xe cũng không có xe nguyện ý đến đó.
Tan làm, Phương Trì Hạ ở bên ngoài đợi xe thật lâu, thất vất vả mới có một chiếc taxi kết quả người ta nge nói đến gần bờ biển liền không đi.
Nói là bên cạnh nhưng cũng phải đi một đoạn đường dài mới về đến.
Phương Trì Hạ mặc đồ mong manh, cứng rắn đi nửa giờ trở về, uy bao nhiêu lần chính mình cũng không đém được.
Từ khi vào Dung Hi, cô và Lạc Dịch Bắc đã ở chung một chỗ, nơi ở này của hai người quả thực có chút bất tiện, Phương Trì Hạ đi về đoạn đường này kì thật rất không thích ứng.
Nhưng mà từ nhỏ năng lực thích ứng của cô rất mạnh mẽ, âm thầm quyết định sau này tránh đi Cao Phòng Kỳ đón xe đi làm, sau khi về nhà, tổn thương trên chân cũng chẳng muốn xử lí, ôm Bao quanh nằm sấp trên salon, giống như người không có việc gì dạy bảo nó “Bao quanh, buổi tối chị cùng chị ra ngoài cho gió lùa được không? Em nên bớt mập một chút!”
Một tay ôm Bao quanh muốn ôm nó ra khỏi biệt thự, chuông điện thoại lại vang lên.
Phương Trì Hạ ánh mắt nhìn điện thoại, nhìn tên hiện thị trên màn hình thì kinh ngạc.
Điện thoại là Diệp Vân gọi đến, là mẹ của Phương Vinh cùng Phương Phỉ, từ nhỏ đến lơn cũng không quan tâm Phương Trì Hạ.
Diệp Vân từ trước đến nay đều không chủ động gọi điện cho Phương Trì Hạ, nếu như Phương Trì Hạ nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên.
Phương Trì Hạ nhận điện thoại của bà thật bất ngờ, ôm Bao quanh, cô nhận điện thoại “ A di sao vậy ạ?”
“Hạ Hạ a, con xem, con kết hôn rồi cũng không trở lại một chút, a di vân luôn nhơ con.” Diêp Vân mở miệng hàn huyên.
Lời nói rất quan tâm cảm giác như quan hệ hai người rất là tốt.
Nhưng mà, quan hệ chân thực của hai người…
Phương Trì Hạ nge bà ta nói, lông mày nhịn không được nhăn nhăn.