“Như thế nào? Kinh ngạc đến vậy sao?” Thanh âm Tô Nhiễm lần nữa lại truyền đến, cô nói chuyện với anh rất nhẹ, rõ ràng quan hệ của hai người không tồi, giọng điệu còn rất vui vẻ.
“Vì sao không gọi sớm hơn?” LẠc Dịch Bắc lấy lại tinh thần, vẻ mặt lại khôi phục điềm nhiên không có gì.
“Anh không vui sao?” Tô Nhiễm sững sờ, không trả lời hỏi lại.
Lạc Dịch Bắc chỉ xoa thái dương, lại trầm mặc.
“TRước đó em gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, anh cũng không nhận, em không quen với thành phố C, từ sáng sơm đến giờ đều ở sân bay, anh đến đón em được không?” Tự động tránh đi vẫn đề vừa rồi, Tô Nhiễm nói.
Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ đang ngồi bên cạnh vẫn đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý “Được, lát nữa anh đến, em cứ ở đó đợi anh.”
Phương Trì Hạ từ lúc điện thoại của Tô Nhiễm vang lên cả người như bị đóng băng, từ đầu đến chân đều lạnh, say rươu cũng tan hết.
Đầu cô cúi xuống, Lạc Dịch Bắc không thấy được biểu tình của cô.
“Anh đưa em về trước.” Quay đầu lại, anh khởi động xe lần nữa.
Hai người rất nhanh về đến nhà, đường đi cũng chỉ vài phút.
Phương Trì Hạ đẩy cửa xe quay người đi vào nhà, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên thình lình gọi cô lại “Kỳ thật…”
Anh hình như muốn nói gì đó nhưng còn chưa nói xong đã bị Phương Trì Hạ cắt đứt “Anh cứ đi đi, đây là việc riêng không liên quan gì đến em.”
Cô nói hoàn toàn không sao cả, mặt Lạc Dịch Bắc cứng đờ, không nói nên lời, tất cả đều bị nghẹn ở cổ họng.
Sắc mặt anh đen sì, muốn nói cái gì Phương Trì Hạ không biết được.Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, quay đầu xe nghênh ngang rời đi.
Phương Trì Hạ đứng trước cửa nhìn xe anh biến mất trong màn đêm, trong lòng như có cái gì vừa mới lớn lên, lại rớt thật sâu xuống chỗ c.
Thu hồi tầm mắt, cô đẩy cửa đi vào.
Cô đã lâu không quay về biệt thự, hôm nay mới mới trở lại lại bị ŧıểυ Tả lừa gạt đi ra ngoài.
Trong biệt thự rất an tĩnh, ánh đèn mông lung, lúc trời tối toàn bộ đèn sẽ được bật.
Đây là người hầu trong nhà mỗi đêm bật, mặc kệ có chủ nhân hay không.
Với mới vào phòng khách đã có một thân ảnh màu trắng bay vụt đến trước mặt cô.
Phương Trì Hạ lui về sau vài bước, phản xạ có điều kiện đưa tay ra ôm.
Đoàn Đoàn gặp cô hình như rất vui vẻ, vùi trong ngực cô “Meo meo” không ngừng.
Hai cái móng không ngừng chọc chọc trên người cô, cả biệt thự vang lên tiếng mèo kêu.
“Ngoan, nhớ chị sao” Phương Trì Hạ ôm cô về sô pha, ánh mắt không ngừng quan sát nó.
Đoàn Đoàn tinh thần rất là tốt đang biểu đạt niềm vui vì cô trở về, cả người nằm trong ngực cô, thình lình Phương Trì Hạ nói một câu “Có phải em béo lên không?”
Đoàn Đoàn lúc trước còn đang nhiệt tình, nghe thấy lời cô liền như quả bóng xẹp lại, mắt chớp chớp.