Phương Trì Hạ cùng Lạc Dịch Bắc đã ở Nice một thời gian dài, sau khi nghiệp vụ ở bên này ổn định thì liền lên kế hoạch về nước, ŧıểυ Tả và Lạc Ân Kỳ vừa vặn cũng ở Đức, bốn người thuận đường cùng nhau về nước.
ŧıểυ Tả cùng Phương Trì Hạ có quan hệ rất tốt, lúc trên phi cơ đã đẩy Lạc Dịch Bắc sang một bên để ngồi với cô, “Chị, em ngồi với chị nhé.”
Cậu bé mới bảy tuổi, thân mình còn nhỏ như vậy nhưng sức lực rất lớn, Lạc Dịch Bắc nhất thời không đề phòng bị bé đẩy một cái thiếu chút nữa ngã xuống khỏi sô pha.
Sắc mặt Lạc Dịch Bắc trầm xuống, ánh mắt sắc bén liếc một cái.
ŧıểυ Tả giống như không thấy, ánh mắt đang đánh giá Phương Trì Hạ từ trên xuống dưới, nhìn cách ăn mặc của cô để bình luận: “Chị nhìn chị a, dáng vẻ này là không được, tại sao cả ngày đều mặc quần áo như vậy? Vừa khô khan, vừa bảo thủ, chẳng lẽ chị không biết đàn ông đều thích nhìn chằm chằm ngực lớn gợi cảm sao?”
Bé nói chuyện với Phương Trì Hạ luôn không khách khí, nghĩ cái gì thì nói cái đó, một chút cũng không sợ đả kích cô.
Hôm nay Phương Trì Hạ mặc một chiếc váy dài rất thoải mái, cô tùy tiện lấy ra từ trong tủ quần áo, thật ra đây là quần áo mà Lạc Dịch Bắc chuẩn bị cho cô.
Trước nay Lạc Dịch Bắc luôn có suy nghĩ muốn gợi cảm muốn quyến rũ thì mặc cho mình anh nhìn là được rồi, ra cửa còn ăn mặc quyến rũ như vậy làm gì?
Phương Trì Hạ cũng chỉ cần quần áo thoải mái là tốt rồi, mặt khác đều không quan trọng.
Hiện tại bị ŧıểυ Tả nhắc tới, rũ mắt nhìn cách ăn mặc của mình cũng hết biết nói gì: “Chị thì làm sao? Mặc hở hang như vậy để cho ai xem?”
“Cho……” Ánh mắt ŧıểυ Tả nhanh chóng hướng về phía Lạc Dịch Bắc, vừa mới chuẩn bị nói gì đó thì Lạc Ân Kỳ đã đi tới: “Nói cái gì đó?”
“Ông nội, a…… Ha hả……” ŧıểυ Tả ngẩng đầu nhìn về phía ông ha hả cười cười, qua loa nói với ông một câu: “Không có việc gì, cháu đang nói chuyện công ty với chị Hạ.”
“Công ty? Cháu?” Lạc Ân Kỳ nhướng mày, ánh mắt nhìn bé có sự khinh bỉ rõ ràng.
“Cháu hỏi chị ở công ty có quen hay không?” Đầu óc ŧıểυ Tả chuyển động rất nhanh, dù là lấy cớ thì cũng không để lộ mình đang nói dối.
Lạc Ân Kỳ không nói thêm gì, đi qua một bên, chọn một vị trí thoải mái ngồi nghỉ ngơi.
ŧıểυ Tả dọc theo đường cũng không yên tĩnh chút nào, ríu rít trò chuyện với Phương Trì Hạ.
Lạc Dịch Bắc còn bị bé chen lấn, vài bước đi qua trực tiếp xách cơ thể nhỏ bé lên, tùy tiện ném ra phía sau như ném rác rưởi.
Động tác của anh rất thô lỗ, là thật sự trực tiếp vứt.
ŧıểυ Tả bị ném xuống sàn nhà, đau đến che mông ngao ngao kêu nhưng lại không dám nói gì.
Lạc Dịch Bắc còn vừa lòng với sự biết điều của bé, thản nhiên liếc mắt một cái rồi ngồi xuống vị trí ban đầu.
ŧıểυ Tả ngồi xếp bằng trên sàn nhà, không hề biến sắc nhìn chằm chằm hai người rất tự nhiên ngồi sát bên nhau, khóe môi lộ ra nụ cười không rõ nghĩa.
Lúc trước bé chỉ nghi ngờ quan hệ của Lạc Dịch Bắc và Phương Trì Hạ có gì đó không bình thường, hiện tại đã có thể xác định bảy tám phần.
Phi cơ vẫn tiếp tục bay, lúc đến thành phố C đã là ngày hôm sau.
Lạc Ân Kỳ vừa xuống khỏi phi cơ liền đề nghị Lạc Dịch Bắc về Lạc gia.
Lạc Dịch Bắc đã xuất nɠɵạı nhiều ngày, xác thật là lâu chưa về nhà cũng nên trở về một lần.
Ánh mắt chuyển hướng về phía Phương Trì Hạ, anh nhìn cô muốn nói gì đó.