Đồng Nhan ngẩn ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Đỡ tôi!” Thi Cận Dương mặt nhẹ rũ, cô không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, nhưng thông qua lời nói anh dường như hô hấp có chút khó khăn.
Anh thở dốc như vậy hình như có gì không đúng lắm.
“Anh có khỏe không?” Đồng Nhan căn bản không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào, cong eo đem mặt tiến đến trước mặt anh nhìn nhìn.
Cô và anh thực sự rất gần, bốn mắt nhìn nhau.
Nóng, người anh. Thật sự nóng chết đi được.
Đầu cô trông rỗng vài giây.
“Đỡ tôi lên!” Thi Cận Dương đối với cô không hề khách khí, cách tay dài hướng đến vai cô đáp xuống mặc kệ thân hình mình cao lớn làm cô ổn định không xong, cả người hướng đến người cô mà dựa, mượn sự chống đỡ từ cô từng bước đi ra ngoài.
Anh so với Đồng Nhan thì cao hơn một đầu, hình thể tuy không tráng, nhưng lại rất rắn chắc.
Lúc này toàn bộ trọng lượng của anh đều áp lên Đồng Nhan, cô lảo đảo vài bước, bị anh ép thiếu chút nữa không thở nổi.
“Tài xế trong nhà đâu? Thi Lạc đâu?” Đồng Nhan đỡ anh có chút khó khăn.
Cô nhìn quanh muốn tìm Thi Lạc hỗ trợ, lại nhìn mãi không thấy bóng dáng đâu.
Bất đắc dĩ Đồng Nhan chỉ có thể gian nan mà đỡ Thi Cận Dương tiếp tục đi ra ngoài.
“Ăn cái gì mà cao thế, nặng như vậy!”
“Anh tốt xấu cũng có chút lực a!”“Thi Cận Dương, tôi không ổn được!”
Cô dìu anh hoàn toàn không tình nguyện, vừa dìu vừa oán hận lải nhải.
Thi Cận Dương ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, không biết anh nghĩ gì. Chỉ là, hai tay đem bã vai cô ôm lấy.
Một động tác, làm Đồng Nhan hơi sửng sốt.
Nghiêng đầu, ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn về phía anh, cô bỗng nhiên có loại cảm giác anh đang cố ý trêu cợt cô.
“Thi Cận Dương, ngươi là cố ý đi? Rốt cuộc còn có thể đi hay không? Có thể đi liền chính mình đi, không thể đi liền dùng điện thoại gọi người!” Bất động thanh sắc mà nhìn anh, cô khẩu khí hơi hơi có chút tức giận.
Thi Cận Dương dường như là không nghe được lời cô nói, hai tay vẫn tiếp tục ôm cô.
Anh trước mặt cô rất tự nhiên. Cũng do hai người từ bé lớn lên cùng nhau, bất luận là làm gì đều không có sự ngai ngùng của nam nữ.
Đồng Nhan rất muốn vứt anh ở lại đây chỉ là lúc này chẳng biết Thi Lạc trốn đi đâu, cô mà đi thì anh phải làm sao?
Do dự một chút cô cắn răng tiếp tục đỡ anh đi ra ngoài.
Khác với Thi Cận Dương ung dung bên cạnh, một đoạn nay cô chính là xấu hổ muốn chết.
Nhiệt độ cơ thể Thi Cận Dương rất cao, không biết có phải do uống rượu không nữa. Hai người tựa sát như vậy làm cơ thể cô cũng nóng theo.
Thật vất vả, nửa kéo nửa túm đem Thi Cận Dương mang ra ngoài, mở cửa xe ra đem anh đẩy vào. Cô không ngồi vào ghế lái mà lại ngồi cạnh anh.
"Xong, thật sự mệt chết tôi mà" Cô tức giận lải nhải mắng anh. Tựa hồ cô không ý thức được tình cảnh trước mắt mình, ngực phập phồng thở dốc.