Phương Trì Hạ cứ như vậy nhìn Lạc Dịch Bắc vài giây, bối rối rút tay chân về.
Không biết tối hôm qua đã làm gì Lạc Dịch Bắc, sợ Lạc Dịch Bắc tỉnh lại hiểu lầm, xốc chăn lên, muốn dậy trước Lạc Dịch Bắc, Lạc Dịch Bắc đang nhắm mắt đột nhiên mở ra.
Môi mỏng, ung dung nói một câu, "Cứ như vậy bỏ đi?"
Phương Trì Hạ giật mình, đây là khẩu khí gì?
Lạc Dịch Bắc nói cứ như tối hôm qua Phương Trì Hạ đã làm gì anh.
Khuôn mặt đơ ra vài giây, nghiêng đầu, Phương Trì Hạ làm như không có việc gì nói: “ Anh đã tỉnh."
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn Phương Trì Hạ, tầm mắt dừng lại trên tay Phương Trì Hạ vài giây.
Tay Phương Trì Hạ tối hôm qua một mực để trước ngực Lạc Dịch Bắc, nguyên buổi tối Lạc Dịch Bắc không bỏ qua xúc cảm trên tay cô, mềm mại tinh tế, rõ ràng để trên ngực anh, lại như chọc vào trong lòng anh ngứa ngứa.
"Em đi rửa mặt!" Phương Trì Hạ bị Lạc Dịch Bắc nhìn mạc danh kỳ diệu, nhìn ánh mắt Lạc Dịch Bắc là lạ, ném ra một câu rồi đi vào trong phòng tắm.
Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ chạy còn nhanh hơn thỏ, khóe mắt giật giật.
Chạy cái gì?
Anh còn chưa làm gì cô mà!
Hôm nay phải làm việc.
Phương Trì Hạ buổi tối lúc vào phòng tắm thì rề rà, nhưng sáng sớm hiệu suất lại rất cao.
Chỉ vài phút đã rửa mặt xong, chuẩn bị hai phần bữa sáng, đợi Lạc Dịch Bắc xuống, Phương Trì Hạ cùng Lạc Dịch Bắc đến công ty.
Đến công ty, đang chuẩn bị đi vào Lạc Dịch Bắc gọi lại nói "Việc chuyển sang chỗ anh làm, em tốt nhất nên suy nghĩ kĩ một chút, em biết anh không có nhiều kiên nhẫn, đợi đến ngày nào đó anh hết kiên nhẫn, em tự gánh hậu quả."
Lạc Dịch Bắc rõ ràng đang uy hiếp, nói xong cũng không cho Phương Trì Hạ cơ hội trả lời, lạnh lùng đi lên phòng làm việc.
Ở chung lâu, Phương Trì Hạ căn bản không sợ Lạc Dịch Bắc, nhất là sau chuyện ngày hôm qua. Phương Trì Hạ quay người đi về chỗ cô làm.
Lạc Dịch Bắc vào phòng làm việc của mình, ngồi xuống trước bàn làm việc, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, trong đầu bỗng nhiên lại xuất hiên hình ảnh Phương Trì Hạ.
Vừa nghĩ đến ngực anh đã ngột ngạt.
Lạc Dịch Bắc đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài, đến phòng làm việc của Thi Cận Dương.
Mỗi lần Lạc Dịch Bắc xuất hiện ở chỗ Thi Cận Dương đều nhấc lên oanh động, anh vừa tới dưới lầu, nhân viên nữ đã một truyền mười mười truyền một trăm, cuối cùng Lạc Dịch Bắc còn chưa tới nơi thì tất cả mọi người đều đã biết.
Lần này cũng thế.
Phương Trì Hạ có kinh nghiệm lần trước, lần này vừa nhìn thấy tất cả nhân viên nữ trong văn phòng cầm gương chỉnh trang đã biết Lạc Dịch Bắc tới.
Lần này Lạc Dịch Bắc lại qua đây làm cái gì nữa?
Phương Trì Hạ dùng bút trong tay gãi đầu, không đoán được. Lạc Dịch Bắc xuất hiện sau hai ba phút.
Lạc Dịch Bắc đến trước cửa phòng làm việc Thi Cận Dương, nhìn về phía Phương Trì Hạ, dựa vào cạnh cửa ngoắc ngoắc một ngón tay với cô. Động tác Lạc Dịch Bắc giống như đang gọi con chó nhỏ.
Phương Trì Hạ sắc mặt cứng ngắc, liếc Lạc Dịch Bắc một, dời mắt làm như không thấy động tác của Lạc Dịch Bắc.