Phương Trì Hạ mang đến cho họ cảm giác rất vô hại, bên ngoài xem ra rất nhu mì, cho người khác cảm thấy là loại con gái gặp phải những cảnh bắt cóc đánh nhau, sớm thì đã giật mình sà vào trong lòng người khác tìm kiếm sự an toàn, đối với những việc xấu xa, tuyệt đối không dính vào.
Bọn họ không ngờ là cô sẽ nói ra những lời này, nhìn vào ánh mắt của cô có hơi kinh sợ.
Lạc Dịch Bắc ngược lại không ngạc nhiên trước câu nói này, anh luôn biết Phương Trì Hạ không phải nhân vật để người khác ức hiếp.
Gậy ông đập lưng ông, quả thật là chủ ý không tồi
"Thế nào?" Phương Trì Hạ vẫn đang đợi câu trả lời của đối phương.
Bọn họ có hơi lưỡng lự, đánh giá do dự trước bối cảnh của người đứng sau, có điều, thoáng thấy Lạc Dịch Bắc bên cạnh, cân nhắc một lát, cả đám đều gật mạnh đầu, "Chúng tôi đi, đi ngay bây giờ."
Lạc Dịch Bắc đứng ở bên cạnh, trong tay lười nhác nghịch một con dao Thụy Sĩ.
Lúc họ sắp rời đi, gương mặt từ từ ngẩng lên, anh ung dung hỏi, " Lát nữa sẽ không không trở về chứ?"
"Sẽ không, sao có thể được?" Bọn họ Lý Nhí một lát, nghiêng đầu bồi thêm một bộ mặt cười, muốn tiếp tục rời đi,
con dao Thụy Sĩ ở trong tay Lạc Dịch Bắc bay vụt về hướng bọn họ.
Thân người tên cầm đầu lùi về sau vài bước, hoảng sợ tránh ra.
Con dao dán vào mũi anh bay qua, sượt qua trước mắt anh, ký hiệu được khắc trên thân dao vừa vặn phóng to trong mắt anh.
Con ngươi của người đó hoảng sợ mà thu nhỏ lại, sống lưng đều lạnh toát cả.
Anh, anh ta là...
Ánh mắt thình lình nghiêng qua, vừa định xác nhận, Lạc Dịch Bắc lại lạnh lùng liếc anh một, bình thản hối thúc, "Đi!"
Bọn họ được sự cho phép, khập khiễng bỏ đi.
Khi lần nữa trở về là hơn một tiếng sau, tất cả đều đã ngoan ngoãn trở về.Người đi trước nhất trên tay vác theo một người, một cô gái trẻ tay chân đều bị trói lại, bóng dáng còn rất quen thuộc.
"Cô gái này, người chúng tôi đã đưa đến rồi." Đặt cô gái trên vai xuống một góc tường, người đó nghiêng đầu sang, chờ đợi mệnh lệnh của Phương Trì Hạ.
Ánh mắt của Phương Trì Hạ nhìn theo bóng dáng của bọn họ, nhìn rõ gương mặt của người kia, vẻ mặt kinh ngạc.
Phương Phi!
"Đám người các anh làm việc như thế nào vậy? Không muốn có tiền nữa à? Tôi nói với các anh, chỉ cần đụng vào ŧıểυ thư tôi đây, đừng nói một đồng cũng không có được, ŧıểυ thư đây sẽ cho các người ngồi tù đến cùng!" Phương Phi rõ ràng không ý thức được tình hình trước mắt là gì, ngẩng đầu lên đã mắng cả đám.
Bọn họ không quan tâm cô ta, hai tên đàn ông phụ trách đè cô ta xuống, một tên cầm một con dao găm quơ qua quơ lại trước mặt cô ta, làm ra vẻ định lướt trên mặt cô ta.
"A, các người làm gì? Cút ra! Cút ra! Tôi bảo các người đối phó với Phương Trì Hạ như thế, bây giờ các người lại làm trò gì vậy?" Phương Phi sợ đến mặt trắng bệch, cúi đầu thấp xuống, tiếng kêu mang theo hoảng sợ giật mình.
Cô ta không nhìn về hướng của Phương Trì Hạ, dường như không nhận ra cô đang ở đây.
Chờ đến khi nói ra câu này, rõ ràng cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi không ít.
Lúc đầu cứng đờ ngẩng lên lúc, ánh mắt vừa vặn chạm phải đôi mắt Lạnh thấu xương của Lạc Dịch Bắc.
Phương Phi run rẩy, chuyển ánh nhìn sang bên cạnh, thoáng thấy Phương Trì Hạ đang đứng không xa, trong đầu trống rỗng vài giây.
Cô ta không sao!
Cô ta cư nhiên một chút chuyện cũng không có!
"Cố tình tìm người bắt cóc tôi là để đối phó với tôi như thế?" Đôi mắt Phương Trì Hạ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Phương Phi hất cằm, rất kiêu ngạo mà trả lời một câu, "Như thế thì sao? Phương Trì Hạ, tôi biết cô không dám động vào tôi!"