Đang chuẩn bị vào thang máy, Phương Trì Hạ nghe được những lời kia, tâm đau một chút.
Cô tốt xấu cũng sống ở Phương gia nhiều năm như vậy, ông ấy chỉ khi nghĩ đến lợi ích của Phương gia mới nghĩ đến cô?
“Đi thôi!” Lạc Dịch Bắc cùng đi vào thang máy đóng cửa lại.
Đoạn đường đi xuống này, Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc quan sát phản ứng của cô.
Anh cho rằng chuyện vừa rồi sẽ khiến cho trong lòng cô ủy khuất đắng chát hoặc là như lần trước ở trong ngực anh thổ lộ hết.
Ai ngờ cô từ đầu đến cuối một câu cũng không nói.
Ra khỏi thang máy cô như không có việc gì rời đi.
Hai người lát nữa đều có chuyện riêng phải xử lí, lần này Phương Trì Hạ không lên xe Lạc Dịch Bắc mà tự mình đón xe.
Sau khi lên xe, hỏi địa chỉ ở chỗ Đồng Nhan, cuối cùng xe dừng lại ở trước một toàn nhà kiểu Châu Âu.
Hôm nay là sinh nhật mẹ của Đồng Nhan, cũng là lần đầu tiên Phương Trì Hạ đến đây.
Lúc đến được Đồng Nhan đón vào.
Sinh nhật tổ chức vào buổi tối, bây giờ còn sớm, Đồng gia đang bề bộn chuẩn bị.
Đồng Nhan căn bản không xem cô là khách, mà nhờ cô giúp mình làm cái này cái kia.
Hai người cùng giám sát người hầu bố trí yến hội, mặt cỏ, thậm chí cả bàn ăn.
Đại khái là sau khi Phương Trì Hạ đến khoảng bốn năm phút lại có một chiếc xe đỗ ngoài biệt thự.
Cửa xe còn chưa mở ra, nhìn thấy biển số xe, người hầu đã tự động ra đón.
“Lạc Thiếu, mời ngài đi bên này!” Người phụ trách rất nhiệt tình dẫn anh đi vào trong.
Trong nhà, Phương Trì Hạ như cũ đang bận rộn giúp Đồng Nhan, hai người trò chuyện vui vẻ.
“Đại bảo, phần lễ vật của tớ không biết mẹ cậu có thích không.”
“Không sao, không thích tớ lấy hết.”
“Đêm nay có rất nhiều người sao?”
“Đúng vậy a, người nổi tiếng ở thành phố C căn bản đều đến dự.”
“Như vậy a?” Phương Trì Hạ dừng lại một chút, sau đó hỏi “Tất cả các gia tộc sao?”
“Đúng vậy a.”
“Vậy người của Lạc gia cũng đến sao?”
“Lạc gia?” Đồng Nhan khẽ giật mình, ánh mắt nhìn về phía cô “Sao lại hỏi về Lạc gia?”
“Tớ chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, cậu cũng biết tớ làm việc ở Dung Hi mà, vạn nhất không biết lãnh đa͙σ, rất không tốt!” Phương Trì Hạ làm như không có việc gì, bày trí hoa.
Đồng Nhan không thấy lời cô có vấn đề, cũng không hỏi nhiều, nghĩ lại nói “Nhất định sẽ có, chỉ là không biết có bao nhiêu người đến!”
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tâm nhảy một cái, trong đầu phản xạ có điều kiện nghĩ đến Lạc Dịch Bắc.
LẠc Dịch Bắc hôm nay cũng đi mua quà.
Nơi anh đến là chỗ này sao?
Phương Trì Hạ bỗng khẩn trương lên, lại nghĩ, có lẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Không để việc này trong lòng, cô tiếp tục giúp Đồng Nhan, công việc lu bu hẳn lên.
Cô không muốn gặp Lạc Dịch Bắc ở trường hợp này, cô không muốn gia nhập vào thế giới của anh, cũng không muốn để hôn nhân của hai người ra ánh sáng.
Phương Trì Hạ cùng Đồng Nhan bận rộn đến năm giờ mới xong.
Đồng Nhan không có dáng vẻ thiên kim ŧıểυ thư, bữa tối còn không cùng người nhà dùng, cùng người hầu bố trí hiện trường, Phương Trì Hạ đơn giản giải quyết môt chút, về sau liền kéo cô ấy về phòng thay đồ