Kỷ Ngải chính là một cô gái nhỏ, từ nhỏ thích bám lấy Lạc Dịch Bắc, tính cách thành thật, ngay thẳng, làm việc gan dạ, vẫn chưa bước vào đội ngũ người trưởng thành, nguyện vọng lớn nhất của sinh nhật 17 tuổi là có một ngày cưa đổ Lạc Dịch Bắc, để anh thuộc về một mình cô!
Tối qua cũng thật sự đã làm rồi, phòng khách sạn cũng đã đặt, chỉ thiếu bước cuối cùng là có thể thành công rồi, kết cục lại xảy ra chuyện như bây giờ, đây là điều mà như thế nào Kỷ Ngải cũng không ngờ đến.
Lạc Dịch Bắc thật ra từ sáng nay khi đám phóng viên ùa nhau đến, thì đã đoán được chuyện này không thể không liên quan đến cô.
Đây cũng là nguyên nhân mà anh hôn Phương Trì Hạ trước mặt nhiều phóng viên đến thế - để cho Kỷ Ngải tự động nửa đường bỏ cuộc.
Kỷ Ngải là con gái của nhà thân thiết với Lạc gia, đối với Lạc Dịch Bắc mà nói, cô chính là một em gái, một cô gái nhỏ.
“Anh, anh…” Kỷ Ngải chịu đả kích nặng nề, mắt đỏ rực trừng anh một lúc, nhưng lại không tài nào trách móc, sau cùng đẩy anh ra bỏ chạy khỏi Lạc gia.
Làm cô tổn thương quá rồi!
…
Sau khi Phương Trì Hạ về đến trường hai tuần liền không thấy ra ngoài.
Giữa đường Phương Vinh gọi đến mấy lần, dùng hết mọi cách muốn cô đi ra, toàn bộ đều đã bị Phương Trì Hạ cự tuyệt.
Nào ngờ Phương Vinh vẫn không bỏ cuộc, thậm chí xuất hiện ở trường mấy lần.
Loại tinh thần không có được cô thì sẽ không chịu ngừng nghỉ, đến nỗi bạn cùng phòng An An của Phương Trì Hạ cũng không xem tiếp được nữa.
“Tớ nói này, Hạ Hạ, tớ khuyên cậu sớm tìm một người đàn ông gả đi! Tìm một người gia thế mạnh hơn Phương gia, không cần cực khổ đèn sách nữa, có đàn ông nuôi, sau này cũng sẽ không gặp khó khăn khi chọn việc, quan trọng nhất là, còn không cần mỗi ngày lo lắng cái tên khốn nạn day dưa với cậu không chịu buông.”
An An đặt tay lên vai của cô, nói mạch lạc rõ ràng.
Phương Trì Hạ liếc nhìn cô một cái, thuận theo lời của cô mà trả lời một câu, “Đàn ông? Cậu biến ra một người?”
“Được chứ, muốn hình mẫu nào hả? Anh ŧıểυ Mã hay là Kim Thành Vũ?” An An cười híp mắt tiếp tục đùa giỡn với cô.
“Đừng đùa!” Phương Trì Hạ vẻ mặt ghét bỏ mà đẩy cô một cái, quay người ôm lấy quần áo đến nhà tắm để thay.
Gả đi?
Cô ngay cả bạn trai còn không có ai, đi đâu tìm đàn ông gả đi?
“Tớ nói là thật đó, việc này thật sự là một cách rất hay! Không cân nhắc một chút hả?” An An đi vài bước, muốn chen vào trong tiếp tục hiến kế, lại bị cánh cửa đẩy trở lại chắn ở bên ngoài.
An An méo miệng, xoa xoa cái mũi đau bị đụng phải, nhanh nhanh rời đi.
Lúc xoay người, không quên lùi về sau bổ sung một câu, “Cậu bây giờ đã không còn cách nào khác nữa!”
Phương Trì Hạ đang trong nhà tắm thay đồ bỗng ngừng lại, khoác từ từ quần áo lên người, hơi ngẩn ra một chút.
Thật ra, lời của An An không bình thường vẫn là không bình thường, nhưng mà, trước mắt với tình hình này thì cậu ấy thật sự không nói sai.
Bây giờ, tìm một người gả đi, thật sự là lựa chọn tốt nhất!
Thay xong quần áo trong nhà tắm, lúc bước ra lần nữa, An An vẫn còn lảm nhảm không ngừng chuyện cô phải sớm gả đi, thậm chí lật ra một quyển “danh sách” giúp cô chọn đối tượng.
“Hạ Hạ, qua đây! Cậu nhìn người này có được không? Đây là bạn học cao trung của tớ, hay là tớ giúp cậu giới thiệu một chút, cậu tìm lúc nào đó xem mắt thử?”
“Có cả người này nữa, người này cũng không tồi, đây là bà con tớ, tớ và anh ta vẫn luôn thân thiết, tớ có thể giới thiệu cho cậu làm quen thử.”
“Người này cũng ổn, người này là một hồng tam đại, bối cảnh gia thế rất không tồi đó nha!”