Lúc này Phương Trì Hạ không nghĩ tới đây có thể là một tên.
Phản ứng đầu tiên của cô đây là một xưng hô dành riêng cho đàn ông gọi phụ nữ, hơn nữa khi chỉ có vô cùng sủng ai một người, mới có thể gọi đối phương như vậy.
"Thật buồn nôn!". Không nghĩ tới Lạc Dịch Bắc ở bên ngoài băng lãnh lạnh lùng cũng có một mặt như vậy, cô độc miệng một câu, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thời điểm đi đến nhà hàng, anh em Thi Cận Dương vừa vặn cũng ở đó.
Thi Lạc ở xa đã vẫy cánh tay gọi cô: "Chào buổi sáng, Hạ Hạ, bên này!".
Phương Trì Hạ đi qua, rất tự nhiên ngồi xuống chỗ đối diện hai người.
Hôm nay Thi Cận Dương có chút việc gấp phải về nước, ăn hết bữa sáng phải chạy tới sân bay.
Kỳ thật Phương Trì Hạ rất muốn đi chung với anh, thế nhưng mà, cố kỵ Lạc Dịch Bắc vẫn còn ở đây, chung quy cô chỉ nghĩ mà thôi.
"Đợi tí nữa em đưa anh đi!". Ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn lãng đối diện một, cô chủ động đưa ra yêu cầu.
"Được, được!". Không đợi Thi Cận Dương đồng ý, Thi Lạc thay thế anh trả lời, ai ngờ đổi lấy là một ánh mắt sắc bén.
Thi Lạc quắt quắt miệng, điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Coi như anh chưa nói cái gì cả”.
Ánh mắt chuyển hướng sang Phương Trì Hạ, Thi Cận Dương âm thanh nhàn nhạt: "Mấy ngày nay chạy tới chạy lui, hẳn là em cũng tương đối mệt mỏi, ở khách sạn nghỉ ngơi thật tốt là được rồi”.
Phương Trì Hạ không nghĩ tới anh săn sóc như vậy, khóe môi nhịn không được cong cong.
Chỗ cửa nhà hàng, Lạc Dịch Bắc rời giường muộn hơn cô một chút hiện đang đi tới hướng bên này, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Phương Trì Hạ vừa nhìn thấy anh trò chuyện, phản xạ có điều kiện tính cho là anh đang nói điện thoại với Bảo Bảo.
Thời điểm Lạc Dịch Bắc đi tới, thân thể cô không tự chủ co lại vào bên trong, kéo ra chút cự ly với anh.Đây là một động tác bài xích rõ ràng, cảm giác như là đi gần anh sẽ mâu thuẫn.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, ánh mắt nhìn về phía cô bên cạnh, mày nhíu lại nhăn.
Phương Trì Hạ như không có việc gì tiếp tục ăn phần cùa mình.
Lạc Dịch Bắc ngắn gọn mấy câu tắt điện thoại, ánh mắt chuyển hướng sang Thi Cận Dương đối diện: "Bảo Bảo hỏi cậu chừng nào thì rời đi, có muốn ở chung với em ấy hay không?”.
"ŧıểυ công chúa đã lên tiếng, tôi có chỗ trống để cự tuyệt sao?". Thời điểm nhắc đến tên, mặt mày Thi Cận Dương cũng nhu hòa không ít.
"Vậy được, tối nay cậu ở chung một chỗ với em ấy”. Lạc Dịch Bắc đơn giản nói rõ một câu, cầm lấy đồ ăn vừa dùng cơm, như là nhớ tới cái gì, mặt bỗng nhiên nâng lên.
Đột ngột một động tác, làm cho Phương Trì Hạ kinh ngạc.
Lạc Dịch Bắc liếc nhìn cô một, lại nhìn Thi Cận Dương đối diện, mặt không thay đổi hỏi: “Chức vụ của cô ấy ở trong tay cậu?".
"Ừ". Thi Cận Dương bưng sữa bò trong tay uống một hớp, ngược lại trả lời dứt khoát.
Môi mỏng Lạc Dịch Bắc nhếch lên, trực tiếp mở miệng đòi người với anh: “Nhường cho tôi!".
Một câu, làm cho Thi Cận Dương sững sờ, Phương Trì Hạ cũng sững sờ.
Vấn đề này Phương Trì Hạ đã nghĩ tới trước, cô không nói cho anh biết mình ở Dung Hi còn có nguyên nhân chính là cái này.
Nếu như anh biết, cô cảm thấy anh tám chín phần mười sẽ điều cô qua đó!
Thế nhưng, cô tuyệt không muốn ở bên cạnh anh.
Buổi tối ngày nào hai người về nhà đều phải đối mặt, cho dù hiện tại ban ngày cũng tùy thời cũng gặp anh, điều này làm cho Phương Trì Hạ rất không tự nhiên.
Chuyển đi qua chỗ đó, cô còn sợ là hai người ở cự ly gần, tùy thời đều gặp nhau, gần nước lâu dài, cũng không biết anh có thể đang ở văn phòng làm việc làm ra chuyện cầm thú hay không...