Lạc Dịch Bắc hô hấp nặng nề, nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng nói băng lãnh thấu xương, "Muốn trở thành Thiếu Phu Nhân Dung Hi không phải là chỉ cần tiếp cận từng bước một Lạc gia là có thể!"
Phương Trì Hạ nắm chặt khăn mặt, biết rõ Lạc Dịch Bắc đang mỉa mai, nhưng không biện hộ.
Lạc Dịch Bắc chán ghét cô cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất, bốn năm sau lúc hai người chấm dứt hôn nhân, có thể giản tán dứt khoát.
Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ, chờ mong Phương Trì Hạ giải thích vài câu, ai ngờ cô từ đầu tới cuối không nói câu nào.
Đây là tại cam chịu sao?
Phương Trì Hạ như vậy khiến anh bỗng nhiên thấy ngột ngạt.
Cánh tay dài vòng qua cổ Phương Trì Hạ, kéo một cái vào trong lòng, "Nếu như muốn ngồi vững vị trí Thiếu Phu Nhân Lạc gia, hiện tại biểu hiện cho anh xem một chút!"
Lạc Dịch Bắc mỉa mai, giẫm lên tôn nghiêm Phương Trì Hạ đả kích Phương Trì Hạ.
Từ đầu tới cuối Lạc Dịch Bắc vẫn luôn cảm thấy Phương Trì Hạ không giống những cô gái ngấp nghé thân phận mình, làm tất cả vì muốn vào Lạc gia!
Mà Lạc Dịch Bắc chán ghét nhất chính là loại con gái này!
Phương Trì Hạ toàn thân cứng ngắc, cắn chặt môi dưới.
"Như thế nào? Nghe không hiểu sao? Hay là cần anh dạy em?" Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nhìn Phương Trì Hạ, châm chọc"Chuyện nhỏ này cũng không hiểu, còn muốn làm vợ anh?”
Phương Trì Hạ nắm chặt tay móng tay in sâu vào lòng bàn tay, khớp xương trắng bạch.
Lạc Dịch Bắc nhìn phản ứng của Phương Trì Hạ, ánh mắt chìm xuống.
Nhiều khi Lạc Dịch Bắc không thể hiểu Phương Trì Hạ.
Nếu nói Phương Trì Hạ giống những cô gái khác cũng không đúng, lần trước ở bệnh viện gặp Lạc Ân Kỳ, cơ hội tốt để kéo gần quan hệ với Lạc gia, Phương Trì Hạ lại không làm gì.Nếu nói không giống, thì Phương Trì Hạ lại làm rất nhiều chuyện giải thích không rõ.
Ví dụ như mới gặp mặt mấy lần đã đề nghị kết hôn, ví dụ như chuyện làm việc tại Dung Hi.
Lạc Dịch Bắc có đôi khi nhìn không thấu Phương Trì Hạ.
Là lòng dạ Phương Trì Hạ quá sâu che dấu quá tốt, hay là anh nghĩ quá phức tạp?
Lạc Dịch Bắc không nghĩ ra, cũng không muốn suy nghĩ.
"Anh đang đợi em biểu hiện!" Lạc Dịch Bắc mặt lạnh nhắc nhở.
Phương Trì Hạ nắm chặt tay, cuối cùng vẫn buông ra.
Giơ tay lên chậm chạp cởi áo quần trên người.
Lạc Dịch Bắc quan sát phản ứng Phương Trì Hạ, nhìn Phương Trì Hạ cảm thấy ánh mắt của cô rõ ràng rất khuất nhục, mắt như bị vật gì đâm vào.
Lúc Phương Trì Hạ sắp cởi xong, Lạc Dịch Bắc thình lình lôi tay cô nói, "Ra ngoài!"
Phương Trì Hạ đầu tiên khẽ giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, nhìn Lạc Dịch Bắc ngạc nhiên.
"Hay là em muốn tiếp tục?" Lạc Dịch Bắc đuôi lông mày nhảy lên, đáy mắt tà khí.
"Em lập tức ra ngoài!" Phương Trì Hạ bối rối sửa áo quần, kéo cửa lao ra.
Phương Trì Hạ đi rất nhanh, giống như rất xấu hổ, trên người ướt sũng cũng không để ý.
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn nước đọng trên mặt đất, nháy nháy mắt, tùy ý dùng nước ấm tắm qua, mang áo tắm đi ra ngoài.
Phương Trì Hạ đưa lưng về phía Lạc Dịch Bắc gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ đưa quần áo đã giặt đưa lên.