Mặt của Chu Niệm đối diện với hai cánh môi của Cố Thanh Hàn, chỉ cần anh thở một cái thì hơi thở đều có thể phả lên môi của Chu Niệm.
Thịch thịch thịch.
Nhịp tim lại bắt đầu đập nhanh một cách không thể kiểm soát.
Cái gì, không phải chỉ là tiếp xúc gần gũi thôi sao? Từ khi yêu đương, cô và Cố Thanh Hàn đã thân mật với nhau không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là Cố Thanh Hàn có thói ở sạch, cùng lắm cũng chỉ nắm tay cô, chứ rất ít khi thấy anh chủ động hôn cô.
Lúc trước, giữa cô và Cố Thanh Hàn còn từng tồn tại khoảng cách là hai mươi centimet, chứ khoảng cách như này đã tính là gì.
Thịch thịch thịch.
Nhịp tim lại đập nhanh hơn.
Sau khi Chu Niệm và Cố Thanh Hàn đối diện được ba giây, thì Chu Niệm đã hoàn toàn bại trận.
“Anh có thể hôn em một cái thôi được không?”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Chu Niệm hận không thể tự tát mình hai cái. Cô đang nói vớ vẩn cái gì vậy?
Rõ ràng là muốn đề cập đến chuyện tìиɧ ɖu͙© với Cố Thanh Hàn, chính là chuyện đêm qua cô trực tiếp bị Cố Thanh Hàn đυ. đến ngất xỉu.
Đáng ra cô nên nói với anh là thời điểm quan hệ anh không được cắm vào quá sâu, cũng không thể đυ. lâu như vậy, hơn nữa nghiêm cấm nói mấy lời nói kỳ lạ với cô khi đang ở trên giường. Và không được bắn vào bên trong!
Nhưng khi lời nói đến bên miệng lại biến thành muốn anh hôn mình!
Mặt của Chu Niệm càng ngày càng đỏ, cuối cùng cô không kiềm chế được mà xấu hổ nói: “Được không anh?”
Xong rồi xong rồi.
Khí phách của một ŧıểυ hoa lưu lượng hàng đầu đâu! Khí phách nữ vương nổi tiếng đâu!
Không phải bên ta không chịu cố gắng, mà là nhân lực của địch quá mạnh!
Khuôn mặt tuấn tú như vậy bày ra ở trước mặt cô, cô muốn từ chối cũng không thể từ chối ngay được.
Lúc này sự âm u lạnh lẽo trong mắt của Cố Thanh Hàn càng ngày càng đậm hơn. Nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt cầu xin được hôn của Chu Niệm, tâm trạng của anh lại không tốt nổi.
Cảm giác ghen ghét quấn lấy trái tim của anh giống như một con rắn độc.
Anh biết tất cả sự si tình xấu hổ lúc này của Chu Niệm đều là với nguyên chủ Cố Thanh Hàn.
Cảm giác này khiến sự tức giận trong lòng anh trào lên hết đợt này đến đợt khác.
“Ăn cơm đi.”
Cố Thanh Hàn lạnh lùng nói.
Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh Chu Niệm, cúi đầu ăn sáng. Mái tóc rũ xuống che đi lông mày và mắt của anh, khiến người khác không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Chu Niệm thất vọng cúi gằm mặt xuống.
Vừa không được ông xã hôn lại vừa quên nói ra yêu cầu trước đó. Quả thật là quá mệt!
Chu Niệm cầm cái thìa lên, húp một ngụm cháo như để trút giận. Hương vị thơm ngọt của cháo khiến Chu Niệm híp mắt lại.
Hương vị quá tuyệt vời!
Ngày hôm qua cô chỉ tuỳ tiện nói muốn ăn cháo hải sản, vậy mà bữa sáng hôm nay được ăn cháo hải sản thật.
Đừng tưởng Cố Thanh Hàn chỉ là một giáo sư vật lý quê mùa, nhưng thật ra kỹ năng nấu nướng của anh có thể sánh ngang với đầu bếp Michelin.
Trong phòng bếp, mỗi loại nguyên liệu nấu ăn và gia vị hay dùng đều đã đạt độ chính xác đến mức biến thái.
Không chỉ có món cháo hải sản mà món há cảo cũng vậy.
Có một lần cô và Cố Thanh Hàn đi ăn tối ở một nhà hàng bên ngoài. Lúc đó cô chỉ nói một câu là món này rất ngon, vậy mà không lâu sau đó nó đã xuất hiện trước mặt Chu Niệm.
Hơn nữa ngon hơn cả há cảo mà cô ăn ở ngoài. Giống như Cố Thanh Hàn đang muốn cạnh tranh với nhà hàng của người ta vậy.
Ý nghĩ này cũng chỉ loé lên trong đầu Chu Niệm rồi biến mất. Cố Thanh Hàn là một vị giáo sư đại học, anh bận rộn như vậy thì sao có thời gian đi so đo với một nhà hàng.
Sau khi ăn sáng xong, Chu Niệm cầm bát lên, ngoan ngoãn chuẩn bị đi rửa bát. Nhưng một giây sau đó, chiếc bát của cô đã bị Cố Thanh Hàn lấy mất.
“Ngoan, em đi thay quần áo đi, lát nữa người đại diện của em sẽ lại tới thúc giục em, những chuyện này cứ để anh làm."
Cố Thanh Hàn xoa đầu cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng lưu luyến.
Chu Niệm lập tức phấn chấn hơn rất nhiều.
Ông xã của cô đúng là quá dịu dàng, trừ lúc ở trên giường.
Chu Niệm cũng không biết tại sao mình lại có thể may mắn đến thế, vậy mà lại có một người chồng tốt như Cố Thanh Hàn.
Sau khi Chu Niệm thay quần áo xong, người đại diện là chị Trần cũng đã chờ cô ở dưới chung cư.
Đi tới cửa ra vào, Chu Niệm lại lao về phía Cố Thanh Hàn lần nữa, hai tay ôm chặt lấy vòng eo của Cố Thanh Hàn.
Cái đầu nhỏ không ngừng vặn vẹo ở trong ngực Cố Thanh Hàn giống như một con mèo con.
“Ông xã, lần này em phải đi quay quảng cáo ba ngày sau mới về được. Anh ở nhà phải nhớ đến em đấy nhé.”
Chu Niệm ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hàn bằng ánh mắt háo hức chờ mong, trong lòng âm thầm mặc niệm.
Bà xã của anh sắp đi ra ngoài rồi đó, anh mau hôn cô ấy đi!
Nhưng Cố Thanh Hàn chỉ gật đầu, sau đó chuẩn bị đi vào phòng bếp rửa chén.
Chu Niệm bĩu môi, cuối cùng tức giận đi ra ngoài.
Không phải lúc ở trên giường người đàn ông cổ hũ này rất hăng hái hay sao? Tại sao anh lại không thể hôn cô dù chỉ một cái chứ.
Sau khi Chu Niệm đi ra ngoài, sắc mặt của Cố Thanh Hàn sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, trong mắt dâng lên một tầng cố chấp điên cuồng.
Anh cầm chiếc thìa mà Chu Niệm đã dùng lên, sau đó thè lưỡi ra liếʍ.
Trên chiếc thìa vẫn còn lưu lại vị ngọt giữa môi và răng của cô.
“Nước miếng của bé cưng da^ʍ đãиɠ nhà mình cũng thật ngọt.”
Cẩn thận nhìn vào giữa hai chân của Cố Thanh Hàn, trên đó đã phồng lên rất lớn.
Chu Niệm đâu biết Cố Thanh Hàn không phải không muốn hôn cô, mà là một người chưa từng được nếm thử vị ngọt, một khi nếm qua chút ngọt ngào sẽ không thể dừng lại được.