Ngoại truyện 17:
Editor: Puck
Hạ Thiên phát hiện, thật sự không thể khinh thường thực lực của công ty điện ảnh Lôi thị, đúng như quảng cáo từng nói, là nơi tạo ra giấc mơ minh tinh, hãng phim vừa bắt đầu, bộ phim đầu tiên đã có thể mời ngôi sao lớn Trác Du Phàm tới đóng nam chính, nghe nói giá trị con người trước mắt của Trác Du Phàm là sao nam số một, chính cô cũng là fan của anh! Khi ở trường học, có vô số nữ sinh mê anh.
Hạ Thiên nhìn dáng vẻ hoa si của Tề Giai Vũ lại buồn cười, Trác Du Phàm vừa xuất hiện, cô ta đã định dính lên muốn xin chữ ký, hoàn toàn quên mất mình là nữ chính.
Đây lại là bộ phim ma hiện đại, cảnh đầu chính là nữ chính mặc đồ trắng, kéo một đoạn đàn nhị, dường như tạm thời Hạ Thiên không có việc gì, cô lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát.
Tề Giai Vũ mang theo đàn nhị, rất bình tĩnh vào phim trường, tiến vào ống kính.
Cả tổ quay phim đều đang chờ cô ta kéo vang đàn nhị, kể cả nam chính Trác Du Phàm, trong mắt giống như chứa ánh mắt thưởng thức.
Đúng vậy, Tề Giai Vũ rất đẹp, áo trắng tóc đen, lúc nhẹ nhàng đi tới, quả thật có vẻ phiêu linh, cũng khó trách nam chính sẽ thưởng thức cô ta, khó trách nhà sản xuất sẽ chọn cô ta làm nữ chính, Hạ Thiên cũng không nhịn được rơi vào trong phán đoán của mình.
Vậy mà, khi Tề Giai Vũ vừa bắt đầu kéo đàn nhị thì tất cả không khí tốt đẹp bị phá hư toàn bộ.
Hạ Thiên vô cùng thê thảm che dieendaanleequuydonn ánh mắt, tiếng rít này còn khó nghe hơn tiếng bật bông vải, chắc khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Không phải cô ta là sinh viên tài cao của học viện âm nhạc sao? Không phải tinh thông bất kỳ món nhạc khí nào sao? Từ đạo diễn đến nhân viên làm việc đều bị sấm dội.
Tề Giai Vũ xấu hổ, “Tôi... Làm lại...”
Làm lại sẽ không phải rít rít như vậy nữa? Hạ Thiên liều mạng nhịn nụ cười sắp bật ra.
“Được rồi! Được rồi! Làm lại cũng vậy! Chưa từng nghe khúc đàn nhị nào khó nghe như vậy, sao không sớm nói, chọn thế thân! Lãng phí thời gian của tôi!”
Hạ Thiên đi theo giọng nói đó, ở đằng kia giương nanh múa vuốt là Trác Du Phàm, ngôi sao, chính là sao hạng A! Đẹp trai! Nếu có một ngày nàng cũng có thể được như vậy!
Nhân viên công tác khác, lại bị Trác Du Phàm đánh ngã, đúng vậy, Trác Du Phàm là sao hạng A, có quan hệ tốt với tổng giám đốc, nào dám chỉ trích vợ chưa cưới của tổng giám đốc, giống như quá ghê, ít nhất, nguyên một đám bọn họ một cái rắm cũng không dám thả!
Lôi Lỗi buồn bực nhất, chưa bao giờ ra mặt sản xuất lại xui xẻo như vậy, đi cùng toàn bộ cả quá trình quay phim không nói, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là mời hai bà cô này đến, bây giờ lại thêm nhiệm vụ, trấn an vị hạng A trước mắt kia...
“Cái kia, Trác tiên sinh, bình tĩnh đừng nóng, bình tĩnh đừng nóng!” Anh tiến lên nói.
“Còn bình tĩnh đừng nóng? Tôi phải đuổi theo một thông báo kế tiếp! Nhanh tìm thế thân! Nếu không bỏ qua cảnh này!” Trác Du Phàm hoàn toàn không nể mặt.
“Cái này... Trác tiên sinh...” Lôi Lỗi lau mồ hôi, “Nể mặt mũi tổng giám đốc...” Đột nhiên ánh mắt của anh rơi lên người Hạ Thiên, hai mắt tỏa sáng.
“Hạ Thiên? Cô biết chơi đàn nhị? Cô tới làm thế thân! Mau!” Lôi Lỗi giống như nhìn thấy cứu tinh.
Hạ Thiên bắt đầu hối hận khi mình phỏng vấn tại sao không nhịn được nói mình biết chơi đàn nhị, làm thế thân cho Tề Giai Vũ? Cô buồn bực. Tại sao chứ!
Cô gái trẻ tuổi đều hơi kiêu ngạo di1enda4nle3qu21ydo0n hơi tự cho là đúng, nếu không được, thì đừng cần miễn cưỡng! Làm thế thân, thật mất mặt!
“Hạ Thiên! Cô nhanh lên một chút!” Lôi Lôi không ngừng thúc giục, anh đã lập quân lệnh trước mặt lão nhị, bộ phim đầu tiên bị hỏng anh không cách nào ăn nói.
Cân nhắc hơn thiệt, Hạ Thiên vẫn lựa chọn ra sân, cô là người mới, không thể bắt bẻ, không phải sao?
Khi cô thay đồ trắng thuộc về nữ chính thì người đầu tiên bị chấn động chính là nhà hóa trang “Tây Thi tiên sinh”.
“Rất khó coi sao?” Hạ Tiên nhìn phản ứng của Tây Thi tiên sinh, sợ hãi hỏi, có lẽ không xinh đẹp như Tề Giai Vũ!
“Không!” Tây Thi tiên sinh lắc lắc ngón tay xan nhạt, “Thật tuyệt vời rồi! Nhớ kỹ, tôi đúng là họ Thi, nhưng không phải tên Tây Thi, kè hèn này là Thi Lương Ngọc.”
Thi Lương Ngọc? Hạ Thiên trợn tròn mắt, nghe nói Thi Lương Ngọc được xưng là có một đôi bàn tay ma quỷ, chẳng lẽ chính là người trước mắt này? Hơn nữa nghe nói anh ta tương đối lớn lối, không chịu gia nhập bất kỳ công ty nào, Lôi thị này có sức hấp dẫn bao lớn?
Thi Lương Ngọc vỗ vỗ đầu ngây ngốc của cô, mỉm cười lan tràn, “Không sai! Chính là tôi! Mau đi đi!”
Khi Hạ Thiên trở lại trường quay một lần nữa, toàn trường khiếp sợ, ngay cả nam chính Trác Du Phàm cũng ngẩn ra.
Cô i a điều chỉnh thử đàn nhị, rồi bắt đầu trình diễn. Từ nhỏ đã chịu đựng huấn luyện ma quỷ, đừng nói cô tinh thông mười tám loại nhạc cụ, nhạc cụ bình thường cơ bản đều không nói chơi, sau một khúc, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, còn đắm chìm trong không khí quỷ dị đẹp mà thê lương cô mang tới.
Cho đến khi đạo diễn “Ok” một tiếng, một lần thông qua.
Vì vậy, quay hết cảnh này xong, tổ làm phim mở một hội nghị khẩn cấp, mời cả lão tổng Lôi Đình Ân vào.
“Có việc gì ghê gớm vậy!” Lôi Đình Ân hơi không kiên nhẫn, “Tôi nói tất cả, có chuyện gì Lôi Lỗi đại sản xuất toàn quyền xử lý, cần gì phải mời tôi tới?”
“Là như vậy!” Trác Du Phàm hoàn toàn die~nda4nle^qu21ydo^n không coi vị tổng giám đốc này vào trong mắt, “Tôi mãnh liệt yêu cầu đổi nữ chính, tôi không muốn đùa giỡn với một người ngu ngốc, mặc dù cô ta là vợ chưa cưới của cậu.”
“Nhóc!” Lôi Đình Ân bắt chéo hai chân, “Biết là vợ chưa cưới của tôi, còn không nể mặt tôi? Đừng nghiêm túc như vậy! Cậu biết ông cụ mở công ty điện ảnh là giả, mục đích thật sự là...”
“Đúng vậy! Nhưng tôi phải có đạo đức nghề nghiệp, nếu làm ngành này, phải không phụ lòng một chuyến này, giống như tôi không phụ lòng cây súng trong tay!” Kiên định trong mắt Trác Du Phàm hình như khó có thể thay đổi.
“Vậy cậu định đổi ai? Hiếm có người đẹp nào lọt vào trong mắt cậu!” Lôi Đình Ân không hề để ý hỏi, người phụ nữ có thể lọt vào trong mắt Trác Du Phàm quá ít.
“Nữ phụ Hạ Thiên!”
Lời này vừa nói ra đã khiến Lôi Đình Ân nhảy bật dậy khỏi ghế, “Cô ta?”
“Không sai!” Trong mắt Trác Du Phàm phát ra ánh sáng hòa nhã, “Cậu không biết, cô ấy vừa ra trận, ánh mắt linh động, khí chất thần bí, cảm giác bay bổng, làm người ta cảm thấy cô ấy giống như một nữ quỷ, nữ quỷ xinh đẹp, nữ quỷ thuần Ngoại truyện 17:
Editor: Puck
Hạ Thiên phát hiện, thật sự không thể khinh thường thực lực của công ty điện ảnh Lôi thị, đúng như quảng cáo từng nói, là nơi tạo ra giấc mơ minh tinh, hãng phim vừa bắt đầu, bộ phim đầu tiên đã có thể mời ngôi sao lớn Trác Du Phàm tới đóng nam chính, nghe nói giá trị con người trước mắt của Trác Du Phàm là sao nam số một, chính cô cũng là fan của anh! Khi ở trường học, có vô số nữ sinh mê anh.
Hạ Thiên nhìn dáng vẻ hoa si của Tề Giai Vũ lại buồn cười, Trác Du Phàm vừa xuất hiện, cô ta đã định dính lên muốn xin chữ ký, hoàn toàn quên mất mình là nữ chính.
Đây lại là bộ phim ma hiện đại, cảnh đầu chính là nữ chính mặc đồ trắng, kéo một đoạn đàn nhị, dường như tạm thời Hạ Thiên không có việc gì, cô lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát.
Tề Giai Vũ mang theo đàn nhị, rất bình tĩnh vào phim trường, tiến vào ống kính.
Cả tổ quay phim đều đang chờ cô ta kéo vang đàn nhị, kể cả nam chính Trác Du Phàm, trong mắt giống như chứa ánh mắt thưởng thức.
Đúng vậy, Tề Giai Vũ rất đẹp, áo trắng tóc đen, lúc nhẹ nhàng đi tới, quả thật có vẻ phiêu linh, cũng khó trách nam chính sẽ thưởng thức cô ta, khó trách nhà sản xuất sẽ chọn cô ta làm nữ chính, Hạ Thiên cũng không nhịn được rơi vào trong phán đoán của mình.
Vậy mà, khi Tề Giai Vũ vừa bắt đầu kéo đàn nhị thì tất cả không khí tốt đẹp bị phá hư toàn bộ.
Hạ Thiên vô cùng thê thảm che dieendaanleequuydonn ánh mắt, tiếng rít này còn khó nghe hơn tiếng bật bông vải, chắc khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Không phải cô ta là sinh viên tài cao của học viện âm nhạc sao? Không phải tinh thông bất kỳ món nhạc khí nào sao? Từ đạo diễn đến nhân viên làm việc đều bị sấm dội.
Tề Giai Vũ xấu hổ, “Tôi... Làm lại...”
Làm lại sẽ không phải rít rít như vậy nữa? Hạ Thiên liều mạng nhịn nụ cười sắp bật ra.
“Được rồi! Được rồi! Làm lại cũng vậy! Chưa từng nghe khúc đàn nhị nào khó nghe như vậy, sao không sớm nói, chọn thế thân! Lãng phí thời gian của tôi!”
Hạ Thiên đi theo giọng nói đó, ở đằng kia giương nanh múa vuốt là Trác Du Phàm, ngôi sao, chính là sao hạng A! Đẹp trai! Nếu có một ngày nàng cũng có thể được như vậy!
Nhân viên công tác khác, lại bị Trác Du Phàm đánh ngã, đúng vậy, Trác Du Phàm là sao hạng A, có quan hệ tốt với tổng giám đốc, nào dám chỉ trích vợ chưa cưới của tổng giám đốc, giống như quá ghê, ít nhất, nguyên một đám bọn họ một cái rắm cũng không dám thả!
Lôi Lỗi buồn bực nhất, chưa bao giờ ra mặt sản xuất lại xui xẻo như vậy, đi cùng toàn bộ cả quá trình quay phim không nói, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là mời hai bà cô này đến, bây giờ lại thêm nhiệm vụ, trấn an vị hạng A trước mắt kia...
“Cái kia, Trác tiên sinh, bình tĩnh đừng nóng, bình tĩnh đừng nóng!” Anh tiến lên nói.
“Còn bình tĩnh đừng nóng? Tôi phải đuổi theo một thông báo kế tiếp! Nhanh tìm thế thân! Nếu không bỏ qua cảnh này!” Trác Du Phàm hoàn toàn không nể mặt.
“Cái này... Trác tiên sinh...” Lôi Lỗi lau mồ hôi, “Nể mặt mũi tổng giám đốc...” Đột nhiên ánh mắt của anh rơi lên người Hạ Thiên, hai mắt tỏa sáng.
“Hạ Thiên? Cô biết chơi đàn nhị? Cô tới làm thế thân! Mau!” Lôi Lỗi giống như nhìn thấy cứu tinh.
Hạ Thiên bắt đầu hối hận khi mình phỏng vấn tại sao không nhịn được nói mình biết chơi đàn nhị, làm thế thân cho Tề Giai Vũ? Cô buồn bực. Tại sao chứ!
Cô gái trẻ tuổi đều hơi kiêu ngạo di1enda4nle3qu21ydo0n hơi tự cho là đúng, nếu không được, thì đừng cần miễn cưỡng! Làm thế thân, thật mất mặt!
“Hạ Thiên! Cô nhanh lên một chút!” Lôi Lôi không ngừng thúc giục, anh đã lập quân lệnh trước mặt lão nhị, bộ phim đầu tiên bị hỏng anh không cách nào ăn nói.
Cân nhắc hơn thiệt, Hạ Thiên vẫn lựa chọn ra sân, cô là người mới, không thể bắt bẻ, không phải sao?
Khi cô thay đồ trắng thuộc về nữ chính thì người đầu tiên bị chấn động chính là nhà hóa trang “Tây Thi tiên sinh”.
“Rất khó coi sao?” Hạ Tiên nhìn phản ứng của Tây Thi tiên sinh, sợ hãi hỏi, có lẽ không xinh đẹp như Tề Giai Vũ!
“Không!” Tây Thi tiên sinh lắc lắc ngón tay xan nhạt, “Thật tuyệt vời rồi! Nhớ kỹ, tôi đúng là họ Thi, nhưng không phải tên Tây Thi, kè hèn này là Thi Lương Ngọc.”
Thi Lương Ngọc? Hạ Thiên trợn tròn mắt, nghe nói Thi Lương Ngọc được xưng là có một đôi bàn tay ma quỷ, chẳng lẽ chính là người trước mắt này? Hơn nữa nghe nói anh ta tương đối lớn lối, không chịu gia nhập bất kỳ công ty nào, Lôi thị này có sức hấp dẫn bao lớn?
Thi Lương Ngọc vỗ vỗ đầu ngây ngốc của cô, mỉm cười lan tràn, “Không sai! Chính là tôi! Mau đi đi!”
Khi Hạ Thiên trở lại trường quay một lần nữa, toàn trường khiếp sợ, ngay cả nam chính Trác Du Phàm cũng ngẩn ra.
Cô i a điều chỉnh thử đàn nhị, rồi bắt đầu trình diễn. Từ nhỏ đã chịu đựng huấn luyện ma quỷ, đừng nói cô tinh thông mười tám loại nhạc cụ, nhạc cụ bình thường cơ bản đều không nói chơi, sau một khúc, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, còn đắm chìm trong không khí quỷ dị đẹp mà thê lương cô mang tới.
Cho đến khi đạo diễn “Ok” một tiếng, một lần thông qua.
Vì vậy, quay hết cảnh này xong, tổ làm phim mở một hội nghị khẩn cấp, mời cả lão tổng Lôi Đình Ân vào.
“Có việc gì ghê gớm vậy!” Lôi Đình Ân hơi không kiên nhẫn, “Tôi nói tất cả, có chuyện gì Lôi Lỗi đại sản xuất toàn quyền xử lý, cần gì phải mời tôi tới?”
“Là như vậy!” Trác Du Phàm hoàn toàn die~nda4nle^qu21ydo^n không coi vị tổng giám đốc này vào trong mắt, “Tôi mãnh liệt yêu cầu đổi nữ chính, tôi không muốn đùa giỡn với một người ngu ngốc, mặc dù cô ta là vợ chưa cưới của cậu.”
“Nhóc!” Lôi Đình Ân bắt chéo hai chân, “Biết là vợ chưa cưới của tôi, còn không nể mặt tôi? Đừng nghiêm túc như vậy! Cậu biết ông cụ mở công ty điện ảnh là giả, mục đích thật sự là...”
“Đúng vậy! Nhưng tôi phải có đạo đức nghề nghiệp, nếu làm ngành này, phải không phụ lòng một chuyến này, giống như tôi không phụ lòng cây súng trong tay!” Kiên định trong mắt Trác Du Phàm hình như khó có thể thay đổi.
“Vậy cậu định đổi ai? Hiếm có người đẹp nào lọt vào trong mắt cậu!” Lôi Đình Ân không hề để ý hỏi, người phụ nữ có thể lọt vào trong mắt Trác Du Phàm quá ít.
“Nữ phụ Hạ Thiên!”
Lời này vừa nói ra đã khiến Lôi Đình Ân nhảy bật dậy khỏi ghế, “Cô ta?”
“Không sai!” Trong mắt Trác Du Phàm phát ra ánh sáng hòa nhã, “Cậu không biết, cô ấy vừa ra trận, ánh mắt linh động, khí chất thần bí, cảm giác bay bổng, làm người ta cảm thấy cô ấy giống như một nữ quỷ, nữ quỷ xinh đẹp, nữ quỷ thuần khiết!”
--- ------oOo---- -----