Ngoại truyện 9:
Editor: Puck
Cái gì? Hạ Thiên sửng sốt, nói như vậy anh biết chuyện cô hóa trang thành bác gái? Vậy không phải anh tới tìm cô báo thù sao! Một giọt nước trượt xuống từ gáy cô, cũng không biết là mồ hôi hay là mưa...
“Ha ha, ha ha!” Hạ Thiên cười cười, “Đan Đan, cậu xem thời tiết hôm nay...” Thật choáng váng, người xui xẻo, không ngừng bị ức hiếp... Không nói ra được những lời thời tiết tốt này... “Khí trời, thật không tốt, đúng không?” Mặt cô như đưa đám.
“Đúng vậy! Rất không tốt!” Tiếp lời chính là Lôi Đình Ân, “Này bên ngoài trời mưa còn chưa tính, trong phòng cũng sẽ mưa, hơn nữa còn là mưa đen!”
Nụ cười trêu tức tràn ra bên môi anh, Hạ Thiên nhìn vào trong mắt, trong lòng thầm ôn lại ba mươi sáu kế, cuối cùng cảm thấy kế chạy là tốt nhất...
“Ngài từ từ ngắm mưa, chúng tôi có việc đi trước!” Hạ Thiên nhìn mưa càng lúc càng lớn, trong lòng oán giận, nơi này là nơi chết tiệt gì vậy, ngay cả taxi cũng không có một chiếc.
Lôi Đình Ân nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ mỉm cười, “Công ty của chúng tôi quy định, trong vòng năm trăm mét không cho taxi vào, đây là vì bảo vệ an toàn và riêng tư của các minh tinh.”
OMG! Hạ Thiên muốn té xỉu, vẻ mặt của cô bị Lôi Đình Ân nhìn thấu, một lần nữa cười một tiếng, “Cho nên, bảo bối, vẫn lên xe tôi chứ?”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong chiếc Rambo chảy xuôi âm nhạc chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng không phải “Họa tâm”, Lôi Đình Ân nghe thấy bài này sẽ phát điên.
Tâm sự của Hạ Thiên cũng trôi theo âm nhạc, cuối cùng cô vẫn lên xe anh, cô tự nói với mình, nếu không phải hôm nay Đan Đan phải về quê, sợ không bắt kịp thuyền, cô tuyệt đối sẽ không lên xe của tên ma quỷ này!
Nhưng mà, anh ta thật sự là ma quỷ! Bởi vì anh xuất hiện, tất cả đều trở nên xui xẻo! Bởi vì bão nên thuyền đi nông thôn ngừng chạy!
“Ngồi xe bus thì sao?” Hạ Thiên nhìn đôi môi Đan Đan vểnh thật cao.
“Hôm nay chỉ có một chuyến xe buýt, xuất phát lúc sáng rồi!” Đan Đan nhìn trời mưa to, mặt như đưa đám tới cực điểm.
“Vậy nếu không đừng về nhà? Đi nhà tớ?” Hạ Thiên vui vẻ đề nghị, buổi tối có thể làm bạn cùng Đan Đan, dù sao cũng hơn một mình canh chừng căn nhà họ Hạ trống vắng nhiều! Lại nói dù chết tối nay cô cũng sẽ không đến nhà họ Thư tự chui đầu vào lưới.
Đan Đan lại dẩu môi lắc đầu, “Không được, Thiên Thiên! Hôm nay là sinh nhật bà nội tớ, tớ đã đồng ý về nhà!”
“Được rồi được rồi! Tôi đưa cô về là được!” Lôi Đình Ân di1enda4nle3qu21ydo0n đột nhiên chen miệng nói.
“Anh...” Đan Đan nhích lại gần Hạ Thiên.
Mặt Lôi Đình Ân rét lạnh, “Chẳng lẽ tôi sẽ ăn cô sao?”
Đan Đan vội vàng lắc đầu, nhưng dáng vẻ ngu ngốc kia rõ ràng chính là đang nói “Đúng”... “Thiên Thiên, không bằng cậu về cùng tớ đi?”
Nói thật, Đan Đan quả thật cảm thấy sợ hãi Lôi Đình Ân, hơn nữa da anh màu đồng, lại kèm theo hàm răng trắng như tuyết, nếu vào buổi tối, mắt anh xanh một chút, vậy thì chính là... Trước mắt Đan Đan xuất hiện một bức hình con sói...
Đi nông thôn? Được! Hạ Thiên âm thầm hoan hô, tốt quá! Cho tới nay cô vẫn muốn đi nông thôn để biết, nhất định chơi hay hơn trong thành thị nhiều, quan trọng nhất là, tối nay Thư Sính nhất định sẽ kiểm tra cô, không bằng bỏ trốn mất dạng!
“Được! Đi đi!” Cô say mê cuồng nhiệt gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho cha: Cha, con về quê với Đan Đan dự sinh nhật bà nội cậu ấy, mấy ngày sau sẽ trở lại, đừng nhớ!
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô lập tức tắt điện thoại di động rồi!
Đan Đan kỳ quái nhìn cô, “Thiên Thiên, cậu tắt máy, sao bác Hạ tìm được cậu?”
Hạ Thiên cười một tiếng quỷ quái, “Tớ chính là muốn cha không tìm được!” Trong lòng cũng hiểu, cô chỉ không hy vọng Thư Sính tìm được mà thôi...
“Hai người đẹp? Thương lượng xong chưa? Tôi muốn lên đường!” Lôi Đình Ân cười hì hì quay đầu lại hỏi.
Hạ Thiên kiêu ngạo hất cằm lên, “Muốn tiền xe bao nhiêu, anh nói trước đi, không cho phép làm thịt chúng tôi!”
“Tiền xe?” Lôi Đình Ân nhếch khóe môi, “Cô không trả nổi tiền xe!”
Nói giỡn! Con gái cục trưởng cảnh sát dfienddn lieqiudoon không trả nổi tiền xe? Con dâu Tống thị không trả nổi tiền xe? Mặc dù cô rất không bằng lòng thừa nhận mình là con dâu Tống thị.
“Muốn bao nhiêu?” Cô rất vênh váo mà khinh bỉ nhìn anh.
“Hai mươi triệu!” Anh nhếch môi cười, làm tay đua xe nhà nghề, tiền thi đấu của anh chính là hai mươi triệu một lần đua.
Hạ Thiên há miệng, nói không ra lời.
Người này tự kiêu quá đáng đi! Hai mươi triệu một chuyến xe? Đây không phải là vấn đề trả hay không...
Trong nụ cười của Lôi Đình Ân nhiều hơn mờ ám, “Người đẹp, chỉ có điều, nể chúng ta trước lạ sau quen, cho cô ưu đãi đi! Một triệu, thêm lấy thân báo đáp...”
“Bốp!” một tiếng, đầu Lôi Đình Ân bị Hạ Thiên hung hăng đập một phát, tiếng giận dữ truyền đến, “Không đi nữa cho chúng tôi xuống xe! Cùng lắm trở về...”
Cô vốn định nói cùng lắm thì về kêu Thư Sính lái xe đưa đi, nhưng mà, nghĩ đến Thư Sính sẽ bóp chết giấc mộng minh tinh của cô, trong lòng lại trống rỗng...
Nhưng cô định trước khi phim chính thức quay sẽ không chạm mặt Thư Sính...
“Thiên Thiên, cậu lại quên mất phải thục nữ...” Đan Đan nhắc nhở bên tai cô.
Hạ Thiên nhíu mày, nhe răng trợn mắt bên tai cô ấy, “Bát Đan! Đối với người nào lấy thái độ đó! Hạng người này còn cần thục nữ sao?”
Lôi Đình Ân nghe những lời các cô ấy thì thầm vào trong tai, cười thầm, “Được được được! Coi như tôi thua thiệt! Như vậy đi! Không thu một triệu chỗ các cô, tôi thua, đưa các cô đi nông thôn, như thế nào?”
Hạ Thiên không nghe ra bí ẩn trong lời nói của anh, “Được! Đây chính là anh nói! Đừng hối hận! Lên đường đi!”
Lôi Đình Ân mở nhạc tối đa trong xe, cười lớn nhấn ga.
Nhà ở quê của Đan Đan ở trong một viện nhỏ hoa cỏ tươi tốt, mưa đã tạnh, cỏ trong sân xanh biếc, còn có mấy con gà vịt đang chạy.
Sau khi Hạ Thiên xuống xe, hít một hơi thật sâu mùi thơm bùn đất, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Bà ngoại Đan Đan ra đón, kéo tay Hạ Thiên, cười híp mắt, “Đây chính là Hạ Thiên hả? Thật xinh đẹp! Tâm tư cũng tốt! Ở trường học nhờ có cháu chăm sóc Đan Đan nhà chúng ta rồi!”