Ngoại truyện 4:
Editor: Puck
Cô chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên, cứ như vậy bị anh ném ra ngoài!
Cũng may nền móng nhảy múa của cô sâu dày, lấy tư thế lộn mèo rơi xuống đất đứng vững gót chân, cô bắt đầu hận vóc người khéo léo mình vốn lấy làm kiêu ngạo, lúc khiêu vũ nhẹ nhàng bay bổng, nhưng lúc bị ném đi lại dễ dàng như vậy!
“Không tệ! Bản lĩnh tốt!” Lôi Đình Ân giễu cợt nhìn cô cười cười.
“Lôi Đình Ân! Anh cmn không phải đàn ông!” Hạ Thiên cảm giác mình sắp phát điên! Một người đàn ông thúi như vậy, sao cô lại mơ thấy trong mộng hàng đêm? Mình lại nhiều lần giống trúng tà điên cuồng vì anh.
Khuôn mặt màu đồng của Lôi Đình Ân lộ ra nụ cười hài hước, hai hàm răng trắng bóng hết sức chói mắt dưới bóng đêm, ánh mắt anh không có ý tốt rơi vào trước ngực cô, “Bảo bối! Tôi có phải là đàn ông không, cô có cần kiểm tra một chút không?”
Mới đầu Hạ Thiên nghe không hiểu lời anh nói, theo ánh mắt anh nhìn trước ngực mình, thì ra dây lưng lễ phục tuột ra, lộ ra hơn nửa bầu ngực.
Mặt của cô nhanh chóng ửng hồng, ôm ngực, gào to, “Lôi Đình Ân! Mời lập tức biến mất trước mặt tôi! Vĩnh viễn đừng để tôi gặp lại anh!”
Lời kia vừa thốt ra, cô lập tức hối hận, nơi này trước không thôn xóm sau không nhà trọ, nếu như anh đi, cô nên làm cái gì?
Nhưng mà, lời đã ra khỏi miệng, cũng không thể thu hồi lại? Trước mắt chỉ có thể cầu nguyện trời phù hộ, Lôi Đình Ân không phải là kẻ khốn kiếp từ đầu đến đuôi, sẽ để một cô gái đơn độc ở đây.
Nhưng mà, cô lại sai lầm lần nữa rồi, Lôi Đình Ân thật sự là một kẻ khốn kiếp tuyệt đối!
Anh hắng giọng cười to, “Bảo bối! Đây chính là cô nói! Bye bye!”
Chiếc Rambo màu xanh dương die nda nle equ ydo nn như ánh sáng xanh dương, nhanh chóng hòa thành một thể với đêm tối...
Hạ Thiên tuyệt vọng, nhìn phương hướng anh đi xa mắng to, “Lôi Đình Ân, nếu để cho tôi gặp anh, tôi nhất định... Thiến anh! Thượng đế phù hộ anh, kiếp trước kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều là thái giám!”
Gió đêm thổi qua, toàn thân cô run lên, lễ phục cực kỳ ít vải không ngăn được gió lạnh xâm nhập.
Làm thế nào? Hai tay cô vòng lại, ôm chặt cánh tay, nhìn chung quanh.
Đột nhiên, hai mắt tỏa sáng, dưới đất có đồ gì đó màu bạc loang loáng dưới ánh trăng.
Cô cúi người nhặt lên, là huy hiệu bạc của anh – hình bán thân một con búp bê barbie kỳ quái...
Một đấng mày râu, mang hình búp bê như vậy! Cô xem thường bĩu môi, cũng trong lúc lơ đãng phát hiện ở phía đối diện có một con đường núi, rộng rãi, trang nghiêm, hơn nữa giống như đã từng quen biết, cô nhất định từng đến đây!
Cố gắng tìm tòi trong hồi ức, đầu cô vừa vang lên, lập tức rợn cả tóc gáy.
Nơi đây là nghĩa trang! Sau khi mẹ qua đời, thanh minh hàng năm cô đều sẽ tới đây tảo mộ với cha!
Lôi Đình Ân khốn kiếp! Chết không tử tế ném cô tới đây!
“ばか!” Cô nắm quyền mắng to! Choáng! Sao cô lại nói tiếng Nhật! Cô thề, tuyệt đối không nói tiếng Nhật! Cô ghét người Nhật!
Gió thổi vào cây cối trên núi, phát ra tiếng vi vu, bóng đen chung quanh loáng thoáng, như có như không, mơ hồ có thứ gì đó đang động...
Cô ôm ngực, tóc gáy toàn thân đều dựng lên, trong miệng lẩm bẩm, “Mẹ, mẹ. Mẹ phải phù hộ cho con, đừng đột nhiên die nd da nl e q uu ydo n chạy đến làm con sợ! Cũng đừng để người khác, không đúng, là quỷ khác chạy đến làm con sợ! Mẹ, mẹ...”
Đột nhiên, trước mắt thoáng qua một vệt lam sáng, cô tin chắc mình nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lam, khi cô chăm chú nhìn kỹ thì không thấy tung tích đâu nữa, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có quỷ?
Cô sợ, bắt đầu nhấc chân chạy như điên, chạy theo hướng Lôi Đình Ân rời đi, trong lòng niệm ngàn vạn lần, Lôi Đình Ân, anh trở lại cho tôi! Chỉ cần anh trở lại, tôi nhất định không thiến anh, tôi thề tôi không tính toán gì hết, anh lăn trở lại cho tôi!
Nhưng mà, Lôi Đình Ân không thấy trở lại, mà vệt sáng màu lam kia xuất hiện trước mặt cô, kèm theo tiếng thở dài thật sâu của một cô gái.
Cô đột nhiên dừng bước, không dám chạy nữa, nhưng vẫn chạm phải vệt sáng màu lam này, lạnh lẽo cứng ngắc như cây cột.
Cô bị sợ đến lui lại mấy bước, run rẩy hỏi, “Cô... Là ai?”
Bóng dáng màu lam chậm rãi xoay người, khuôn mặt cực kỳ đáng yêu, giống như... Một con búp bê!
Chỉ có điều, sắc mặt tái nhợt đáng sợ!
Cô ta cười buồn bã một tiếng, môi đỏ mọng như máu, lộ ra răng trắng dày...
“Cô... Rốt cuộc là ai?” Trái tim Thiên Thiên giống như muốn ngừng đập, cô chưa bao giờ gặp phải hình ảnh âm trầm sợ hãi như vậy.
Cô ta chỉ cười, đôi tay đột nhiên di@en*dyan(lee^qu.donnn) móc ngực mình, ngực nứt ra một vết, máu chảy ròng ròng, móc ra một trái tim, “Cho cô!” Cô ta cười quỷ dị.
Trái tim đó vẫn còn đập có tiết tấu trong lòng bàn tay cô ta, Thiên Thiên đã hoảng sợ đến cực hạn, “A -” một tiếng thét lên, ngất đi!
Không biết trải qua bao lâu, cô cuối cùng tỉnh lại, tay trái ấm áp, đang được Thư Sính nắm.
Cô giống như gặp cứu tinh, bật dậy, nhào vào trong ngực Thư Sính khóc mãi, “Anh Sính, thật đáng sợ! Có ma! Nữ quỷ! Làm em sợ muốn chết!”
“Quỷ? Nào có quỷ? Bé ngốc, gặp ác mộng thôi!” Thư Sính ôm cô, vuốt ve mái tóc cô.
Nằm mơ? Chẳng lẽ là mộng sao?
Cô khóc thút tha thút thít trong ngực Thư Sính, ngắm nhìn bốn phía, sao cô lại ở trong phòng Thư Sính?
“Sao em lại ở đây?” Cô nhớ mình té xỉu ở nghĩa trang.
“Em vẫn ở đây!” Thư Sính nhìn cô cười dịu dàng, “Em đó! Không phải anh và em nhảy điệu mở màn sao, kết quả sau khi xoay tròn mấy vòng em té xỉu luôn, tố chất thân thể quá kém! Sau này phải tăng cường rèn luyện cho anh mới được!”
Có đúng như vậy không? Hạ Thiên vội vã kể, “Nhưng sao em nhớ mình bị người mang đến nghĩa trang, còn gặp phải nữ quỷ? Nữ quỷ đó móc cả trái tim mình ra làm em sợ, thật đáng sợ!”
Sắc mặt Thư Sính khẽ thay đổi, lập tức lại khôi phục dịu dàng, “Bé ngốc! Không phải đã nói với em sao? Là nằm mơ! Ngoan, đừng nghĩ nhiều như vậy, tối nay em còn chưa ăn gì, anh xuống lấy cho em ăn!”
Thư Sính hôn lên trán cô, xoay người mở cửa xuống lầu.