Ngoại truyện 1:
Editor: Puck
Ánh đèn rực rỡ lộng lẫy.
Nhưng mà, không che giấu được sáng chói của anh.
Anh vừa ra trường, chính là mục tiêu chú ý.
Lễ phục nam màu xanh lam đậm, nơ màu xanh lam nhạt, ngực có huy hiệu màu bạc, chói mắt làm cho người khác ghen ghét.
Là anh, tại sao là anh? Chẳng lẽ trên đời thật sự có người như anh?
Hai mắt cô đau đớn, rất muốn nhìn rõ hoa văn huy hiệu, quá xa.
“Bạn trai mới của cô gái nhà giàu Tề Giai Vũ, nghe nói địa vị rất lớn! Sao? Cậu có hứng thù?”
Bạn thân Ngải Đan Đan cười khẽ bên tai cô.
Tề Giai Vũ? Hoa hậu giảng đường? Bình hoa ngực to mà không có não? Đẳng cấp của anh chỉ có giới hạn như vậy?
Cô cười nhạt, truyền thuyết tât cả party đều là thiên hạ của Tề Giai Vũ, kể cả party tốt nghiệp tối nay, chỉ có điều, chưa hẳn...
Không thể tưởng tượng chuyện đã xảy ra...
Ngay sau đó, chân của cô đột nhiên không nghe theo sai khiến, suy nghĩ của cô dường như cũng không thuộc về cô, mặc cho Đan Đan ở phía sau kêu gọi ra sao, cô lại như bị trúng ma, đi thẳng [email protected] về phía người đàn ông đó.
Cô xác định 100%, bản thân mình cũng không muốn làm vậy!
Đám người tự động mở đường, gió đêm, nhẹ nâng, lay động tóc bay, cô đón gió mỉm cười.
Ánh mắt của anh đông lại trên mặt cô, cằm giương nhẹ, hai mắt nhắm lại, khinh thường và coi thường từ trong ánh mắt trút ra, đủ để đóng băng cô.
“Đình Ân.” Nhẹ nhàng dịu dàng gọi bật ra từ giữa hàm răng cô, tự nhiên như vậy, tự nhiên mà giống như đã gọi nhiều năm! Cô hoảng hốt, cô thề, trước đó cô tuyệt đối không biết tên anh!
Anh cũng kinh ngạc, nhưng chỉ hiện gợn sóng trong mắt, tiếp theo cười nhạt, “Tiểu thư, tôi biết cô sao?”
“Nhưng mà tôi biết anh!” Gặp quỷ! Cô biết anh từ bao giờ? Miệng của cô hay không phải của cô? Tại sao phải nói như vậy?
“Hả?” Anh càng cười đến giễu cợt thêm, phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương như vậy nhiều vô số kể, mình đã sớm không thấy lạ! Nhưng mà, anh khinh bỉ!
Cô rõ ràng cười đến sáng chói lọi, anh rùng mình trong lòng, cười như vậy...
Cười như vậy, chỉ có cô ấy mới có!
Đau, lan tràn! Cô ấy đã chết rồi! Đã chết rồi! Ai cũng không được nhắc lại anh!
Ánh mắt trở nên sắc bén trong nháy mắt, nụ cười quyến rũ mờ ám tràn ra trên môi, “Như vậy, bây giờ tiểu thư muốn đi làm cùng tôi sao? Ra cái giá! Một đêm của cô muốn bao nhiêu?”
“Đình Ân!” Hoa khôi giảng đường bên cạnh anh đã sớm tức giận đến ngực phập phồng.
Anh xua tay, đường cong kiên nghị trên khuôn mặt tuấn tú bao phủ lạnh lẽo, hô hấp của hoa khôi giảng đường trở nên cẩn thận.
“Cô tên là gì?” Anh lỗ mãng xoa mặt cô, mắt nhìn vào ánh mắt cô, như một vị vua.
“Hạ Thiên!” Chết tiệt! Hôm nay cô thật sự gặp quỷ! Biết rõ muốn gạt tay anh ra, cho anh thêm cái tát, nhưng cô vẫn cười đến dịu dàng như nắng.
“Ha ha ha, come on, baby!” Anh huýt sáo vang dội, xoay người trong nháy mắt, cô nhìn rõ ảnh đại diện là một baby die~nda4nle^qu21ydo^n trên huy hiệu của anh, cái này, mình, thật sự không xứng!
Anh ngẩng đầu bước về phía trước, như tượng gỗ ngoái đầu lại, cô quả nhiên theo sát phía sau, ở sau lưng cô, còn có Tề Giai Vũ ngực to không não.
Nụ cười trào phúng lập tức lóe lên, anh cố ý làm khó cô, dừng lại trước một chiếc mô tô phân khối lớn.
Chìa khóa kéo lê ra vòng cung màu sáng bạc trên không trung, chuẩn xác không sai rơi vào trong ngực anh bạn chủ mô tô.
Anh cực kỳ kiêu ngạo, chỉ vào xe nổi tiếng sang trọng cách đó không xa của mình, “Của tôi, đổi với cậu!”
Cậu bạn chủ chiếc mô tô hoàn toàn ngây người, không linh hoạt mà giao chìa khóa xe mình cho anh, anh cười ha ha, tư thế sải bước cưỡi lên như một con báo...
“Đình Ân!” Tề Giai Vũ đuổi theo ra đến, uất ức khẽ rơi lệ.
Anh quay đầu, cười đến liều lĩnh, “Cô cũng muốn cùng chơi? Được! Lên xe! Thể lực bản thiếu gia hơn người! Ha ha ha!”
Tề Giai Vũ hận đến nghiến răng, chạm mạnh vào cô, vượt lên trước ngồi lên chỗ ngồi phía sau trên mô tô.
“Baby? Đi lên!” Anh chỉ vào vị trí trước ngực, cười đến lỗ mãng.
Cô cắn cắn môi, cởi chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay vô danh, ngẩng đầu lên chuyển sang một cậu bạn chủ chiếc mô tô khác, “Cho tôi mượn xe!”
Kim cương trong lòng bàn tay cô lóe lên tia sáng chói mắt, cậu bạn không chút do dự dùng chìa khóa trong tay đổi chiéc nhẫn của cô, “Không sao! Đưa cô đi!”
“Ha ha ha! Thưởng thức! Tôi thích! Được こう!” Sau một tiếng gầm rú, anh như mũi tên thoát khỏi dây cung bắn ra, tiếng cười liều lĩnh và tiếng gầm rú của mô tô chấn động màng nhĩ của cô.
Cô hít sâu một hơi, vén làn váy lễ phục chấm đất, sải bước lên chiếc mô tô nhìn có vẻ cao nặng hơn cô, khởi động, xuất phát, lưu loát liên tục, hoàn toàn không để ý tới khi cô lên xe thì gió nâng die nda nle equ ydo nn làn váy, lộ ra màu quần lót.
Gió đêm thổi vù vù bên tai, sợ hãi như ác ma sinh sôi, cô nhiều nhất chỉ cưỡi xe đạp điện, ngựa sắt dũng mãnh như vậy vốn không bị bàn tay nhỏ bé và yếu ớt của cô khống chế, một đường mạnh mẽ đâm tới, cực kỳ nguy hiểm.
Trời ạ! Cô nhất định đã điên rồi! Cô muốn dừng xe! Nhưng vì cái gì lại có một âm thanh khác muốn cô đuổi theo! Kiên quyết!
Không! Cô không cần kiên quyết! Cô sẽ chết!
Đột nhiên ngọn đèn số lượng lớn, từ xe đối diện theo tới làm lóa mắt cô.
“A -” Tiếng thét chói tai qua đi, buông tay, xe chui vào bánh xe tải lớn, mà cô, bay bổng bắn lên, ngã mạnh xuống đất, làn váy bay bay, như con bướm xanh trong bầu trời đêm...
“Như thế nào? Cô không sao chứ?” Anh đảo ngược đầu xe, đứng bên cạnh cô, cô gái quật cường này rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?
Cô giãy giụa đứng lên, cái gáy đau đớn khó nhịn, thò tay sờ, đỏ tươi đầy tay...
Răng trắng cắn chặt môi dưới, hô hấp hỗn loạn, “Anh, đó! Rõ ràng là người Trung Quốc, ở địa bàn người Trung Quốc, nói tiếng Nhật gì!”
Quật cường xoay người, lưu lại bóng lưng rất cứng.
Mắt anh chìm sâu, tràn đầy đều là bóng lưng khập khiễng của cô, còn nữa, từng giọt từng giọt máu tươi từ đầu cô nhỏ xuống, như hoa mùa hè nở rộ trên lễ phục màu xanh nhạt...